Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 260: quyễn 6 : Dây dưa (2)



Nam Cung Nghiêu nhéo cái mũi nhỏ của con gái. “Sao nào? Không thích daddy đến đón sao?”

“Thích, tất nhiên là thích ạ!” Nam Cung Duyệt Đào vội cho ba một nụ hôn thật to… Cô bé thích daddy nhất, nhưng daddy luôn bận rộn, rất ít khi được gặp ba!

Uất Thiên Hạo có hơi xúc động, nhưng khi Nam Cung Nghiêu nhìn về phía cậu, cậu lại bướng bỉnh che giấu đi.

“Đào Đào chạy qua nói lời chào tạm biệt với cô giáo đi.”

“Vâng! Daddy đợi Đào Đào một lát nha, Đào Đào sẽ mau chóng quay lại.”

Nam Cung Nghiêu đứng dậy đi đến trước mặt Uất Thiên Hạo, con lại lạnh nhạt quay mặt qua chỗ khác. Anh lại đi qua phía bên kia, con lại xoay qua chỗ khác, làm sao cũng không muốn nhìn anh.

Qua mấy lần, Nam Cung Nghiêu cũng không bắt ép con, chỉ thở dài. “Con bây giờ rất ghét ba, phải không?”

“……..” Uất Thiên Hạo rất muốn nói không, nhưng nghĩ đến ma ma, lại cắn răng nhịn xuống.

“Nếu như con ghét ba, vậy ba sẽ không đến tìm con nữa. Xin lỗi con!”

Anh làm bộ bỏ đi, Uất Thiên Hạo vội vàng gọi anh lại, có chút thất bại nói: “Haizz… Không phải đâu ba! Con không ghét pa pa, chỉ là ma ma không thích pa pa, tiểu Thiên phải giúp ma ma!”

“Mẹ không cho con quan tâm đến ba sao?”

“Vâng! Sáng nay ma ma còn khóc nửa, tiểu Thiên không muốn làm cho ma ma khóc thêm lần nào, cho nên không muốn nói chuyện với pa pa!”

Nam Cung Nghiêu cười khổ. “Ba không ngờ sẽ như vậy….”

“Ngày trước pa pa là người xấu, thường hay bắt nạt ma ma sao?”

“Ừ! Ngày trước ba quả thực làm sai rất nhiều chuyện, mẹ con không để ý đến ba, đó cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng bây giờ, ba thực sự rất muốn bù đắp. Ba chỉ hy vọng, mẹ con có thể cho ba một cơ hội, để ba bù đắp cho hai mẹ con.”

“Tiểu Thiên không hiểu rõ lắm, nhưng tiểu Thiên biết, pa pa là thật lòng. Vậy ba hãy cố gắng lên, tiểu Thiên ủng hộ ba!”

“Cám ơn con!” Nam Cung Nghiêu rất vui mừng trước lời cảm thông của con trai. “Mấy năm nay, ba không chăm sóc cho con, con không trách ba chứ?”

“Lúc đầu có một chút, nhưng nếu không có pa pa, sẽ không có con! Hơn nữa, con còn có một người mẹ tốt nhất thế gian này, tiểu Thiên đã cảm thấy rất đầy đủ rồi.”

“Ngoan!” Nam Cung Nghiêu sờ đầu con. Anh đã từng làm sai rất nhiều chuyện như vậy, thì có tài đức gì, có được đứa con trai ngoan hiểu chuyện như vậy chứ.

“Daddy, Đào Đào đã chào tạm biệt với cô giáo rồi, chúng ta về nhà thôi!” Nam Cung Duyệt Đào vui vẻ chạy về. “Tiểu Thiên, con có muốn đi cùng chúng ta không?”

“Không cần ạ, con đang đợi ma ma!”

Vừa dứt lời, Uất Noãn Tâm chạy đến, chống tay lên đầu gối thở gấp, hồng hộc. “Xin lỗi con, tiểu Thiên, ma ma đến trễ……”

“Dì xinh đẹp, dì cũng đến sao!”

“Ừ!” Uất Noãn Tâm vươn một bàn tay ra, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tròn của Duyệt Đào. Ngước tầm mắt lên trên, nhìn thấy người không muốn thấy nhất.

Nam Cung Nghiêu mỉm cười. “Em cũng đến đón con trai!”

Uất Noãn Tâm không thèm để ý đến anh. “Tiểu Thiên, chúng ta đi!”

“Ma ma, tiểu Thiên muốn ăn McDonald!”

“Được, ma ma đã hứa, nhất định sẽ thực hiện! Bây giờ chúng ta đi nha.”

Nam Cung Duyệt Đào cũng kêu lên. “Daddy, Đào Đào cũng muốn ăn McDonald.”

Điều này vừa đúng ý của Nam Cung Nghiêu, có ý tứ khác nhìn Uất Noãn Tâm. “Nếu bọn trẻ đều muốn ăn McDonald, không bằng chúng ta đi chung đi!”

Uất Noãn Tâm cười lạnh. “Tôi nghĩ chúng ta đi riêng vẫn hay hơn!”

“Đừng mà, dì xinh đẹp, đi cùng đi! Đào Đào muốn ăn kem với tiểu Thiên.”

Nam Cung Duyệt Đào chờ mong mở to hai mắt, kéo tay năng nỉ Uất Noãn Tâm, cô thực sự không cách nào từ chối, đành phải đồng ý.

………………

McDonald tại trung tâm thành phố.

Nam Cung Nghiêu dắt Nam Cung Duyệt Đào, Uất Noãn Tâm dắt Uất Thiên Hạo, bốn người cùng đi vào McDanald, lập tức khiến nhiều ánh mắt chú ý đến. Một gia đình bốn người thật đẹp, thật hạnh phúc nha! Người ba đẹp trai tài giỏi, người mẹ xinh đẹp yêu kiều. Con trai giống hoàng tử nhỏ, con gái thì ngọt ngào mũm mỉm, làm người ta thật ngưỡng mộ!”

Đi đến đâu, cũng trở thành nhân vật chính.

Uất Noãn Tâm tất nhiên biết những người xung quanh đang hiểu lầm quan hệ của bọn họ, âm thầm kéo Uất Thiên Hạo ra xa, cố ý giả vời không có bấy kỳ quan hệ gì với hai cha con kia. Nhưng cô cách một bước, Nam Cung Nghiêu liền sáp đến gần hai bước. Cô không thể nhịn nữa, nghiến răng nháy mắt với anh. “Cách xa tôi một chút!”

Nam Cung Nghiêu chơi xấu. “Sao nào? Chỗ này em mua sao? Anh đi đâu là quyền tự do của anh.”

Uất Noãn Tâm lười nói lý lẽ với anh, giúp Uất Thiên Hạo gọi phần ăn trẻ con, rồi sao đó bỏ chạy lấy người, còn cố ý chọn chỗ ngồi bên cạnh đã có người ngồi.

Nam Cung Nghiêu đeo bám không dứt, khách sáo ‘mời’ người khách bên cạnh cô đi, dắt Nam Cung Duyệt Đào ngồi kế bên cô.

Thấy vậy, Uất Thiên Hạo vội kéo Nam Cung Duyệt Đào qua ngồi kế mình. “Bên kia có phim hoạt hình, chúng ta qua bên đó xem ha?”

“Được đó được đó!” Nam Cung Duyệt Đào từ nhỏ là một cô bé thích sôi nổi, vui vẻ đồng ý.

“Tiểu Thiên, tiểu….”

Uất Noãn Tâm giữ không được con, lại không muốn ngồi cùng một chỗ với Nam Cung Nghiêu, định quay người bỏ đi, bị Nam Cung Nghiêu giữ lại. “Cho anh năm phút được không? Chỉ năm phút thôi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Cô giãy không ta, lại gây nhiều sự chú ý đến người khác, đành phải nhẫn nhịn tức giận ngồi xuống. “Muốn nói gì, nói mau đi!”

“Xin lỗi em….” Nam Cung Nghiêu không biết làm sao thở dài. “Sáu năm trước, anh không nên đối xữ với em như vậy. Bây giờ, em nhất định vẫn còn trách anh sao?”

Cô lạnh nhạt trả lời. “Anh không cảm thấy anh đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của mình trong lòng người khác sao? Bây giờ anh với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là một người xa lạ, một chút quan hệ cũng không có!”

“Nếu như chỉ là người xa lạ, sao em phải chống cự anh như vậy! Anh không xin em tha thứ, chỉ xin em cho anh cơ hội bù đắp thôi.”

“Anh muốn bù đắp như thế nào?” Cô cười lạnh. “Nam Cung Nghiêu, anh đừng quên, bây giờ anh đã là người có gia đình rồi. Cứ dây dưa không dứt với vợ trước, có ý nghĩa sao? Không cảm thấy áy náy với Nam Cung Vũ Nhi và Đào Đào à?”

“Anh nói anh muốn bù đắp, anh định bù đắp như thế nào? Vứt bỏ hai mẹ con kia, mang tôi và tiểu Thiên quay về sao? Hay là ở bên ngoài tìm một căn nhà, nuôi hai mẹ con tôi trong đó hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.