Mạnh Quân vừa đi làm về đã thấy cô nhóc nào đó đứng đón sẵn ở cửa, thái độ đặc biệt dịu dàng ân cần, còn giúp anh mang cặp vào trong phòng, giúp anh lấy khăn lau mặt.
-Anh Quân, anh có khát nước không? Em pha nước chanh cho anh rồi này.
Linh Đan từ trong bếp bưng ra ly nước đưa cho anh. Mạnh Quân nhìn nước có phần đục đục, nhất thời e ngại chưa dám uống, nhưng dưới ánh mắt tha thiết của Linh Đan không thể không thử một ngụm. Chưa đến 1 giây liền "phụt" một cái phun ngược hết trở ra.
-Em chưa cho đường hả? Sao chua quá vậy nè?
-Em cho rồi mà.-Linh Đan ủy khuất nói.
-Không tin thì em uống thử đi.-anh nhăn nhó.
Mạnh Quân đưa cái ly đến trước miệng cô. Linh Đan nhìn sắc mặt khó coi của anh, run run uống thử, "phụt", lại phun hết vào người Mạnh Quân. Sắc mặt của anh còn khó coi hơn trước, nghiến răng nghiến lợi gọi:
-Linh Đan!
Cô khẽ rụt cổ lại, vội vàng đi kiếm khăn giấy:
-Xin lỗi, xin lỗi. Để em lau cho anh.
Mạnh Quân mặc cho Linh Đan lau bừa trên người mình, cầm ly nước chanh săm soi trong tay hỏi:
-Nếu em đã cho đường rồi thì sao còn chua như vậy?
-Em cũng không biết nữa. Em đã cho mấy muỗng đường rồi đó. Anh nhìn đường dưới đáy ly vẫn chưa tan hết kia kìa.
-Mấy quả chanh?
-Hai quả.-Trong tủ còn đúng hai quả cô liền làm hết.
Anh nghe thế liền giãy nãy:
-Hai quả? Chỉ có ly nước nhỏ xíu như thế này mà em cho tận hai quả chanh vào? Không chua chết người mới lạ đó.
Mạnh Quân vò đầu bứt tai một lúc, mới đứng lên nói muốn đi tắm. Linh Đan cắn cắn môi nhìn ly nước, chủ động vào trong bếp dọn sẵn bữa tối. Thức ăn cũng chẳng có gì nhiều. Cá hộp nấu lên ăn chung với rau muống luộc. Còn canh chính là nước rau luộc nêm thêm một ít gia vị.
Mạnh Quân vô cùng bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh ăn cơm. Trong khi đó Linh Đan vừa cắn đũa vừa thấp thỏm nhìn anh, bộ dáng trông như muốn nói cái gì lại thôi. Mạnh Quân đã xong ba chén mà cô chỉ mới nuốt được vài miếng.
-Anh Quân?
-Sao?-Anh ngẩng đầu nhìn cô dò hỏi.
-Không, không có gì...-Linh Đan lại ấp úng cúi đầu xuống.
Sau khi dùng bữa, Mạnh Quân theo nghĩa vụ của mình dọn dẹp chén đĩa rồi định đi lau nhà. Bỗng có cô nhóc nào đó nhảy ra chặn đường:
-Anh Quân, người anh có nhức mỏi không? Để em xoa bóp cho.
-Anh còn phải lau...
-Để đó em lo được rồi. Nghỉ ngơi trước đã.
Linh Đan vô cùng tích cực mời anh ngồi xuống, tự mình đi lau nhà. Mạnh Quân thú vị chớp chớp mắt nhìn cô. Linh Đan xong việc thì đến trước mặt anh cười ngốc nghếch.
-Được rồi. Lần này em gây họa gì thế?-anh buồn cười hỏi.
Cô lộ ra nét mặt ngây thơ, nhẹ nhàng nói:
-Máy vi tính của anh...
Anh vừa nghe thế liền biến sắc, lập tức vọt vào trong phòng. Đùa sao? Toàn bộ hồ sơ tài liệu của công ty đều nằm trong cái máy này đó. Nó bị hư là anh chết chắc. Mạnh Quân nhanh chóng khởi động máy, thấy màn hình vẫn bật lên được liền thở phào, nhưng chưa kịp vui mừng thì đã phát hiện cái thư mục tài liệu đã không cánh mà bay. Trong nháy mắt cả người hóa đá.
-Linh Đan!!!
Tiếng rống vừa vang lên, một bóng người đang định chuồn êm khỏi phòng lập tức rụt chân trở lại. Linh Đan tận lực đứng cách xa anh ngoài phạm vi 2 mét, trong đầu chuông báo động nguy hiểm kêu réo ầm ĩ: Tiêu rồi! Mạnh Quân đẹp trai dễ thương hiền lành dịu dàng đã nổi giận rồi!
-Tài liệu của anh đâu rồi?
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm cùng giọng nói lạnh lùng của anh, Linh Đan bất giác run rẩy, da gà da vịt nổi hết cả lên. Cô nhỏ giọng nói:
-Không phải em xóa đâu.
-Vậy tại sao mất?
-Máy tính nhiễm virus. Mấy cái file bị lỗi hết, sau đó bị chương trình diệt virus xóa mất.-giọng nói càng ngày càng nhỏ.
-Em tha virus từ đâu đem về nhà hả?
-Em mượn USB của bạn. Anh Quân, em xin lỗi mà. Anh đừng có giận em.
Mạnh Quân hít sâu vài cái, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình. Sau đó anh bước từng bước đến gần Linh Đan. Cô có chút căng thẳng, nhưng không quá sợ hãi. Bởi cô tin chắc anh sẽ không đánh cô, sẽ không làm tổn thương cô. Quả nhiên Mạnh Quân không hề làm gì Linh Đan, anh chẳng nói lời nào đẩy cô ra khỏi phòng, "rầm" một cái đóng sập cửa lại.
-Anh, em xin lỗi mà.
Từ lúc đó anh ở luôn trong phòng gõ lại tài liệu. May mắn phần lớn sáng nay anh đã lưu lại trong máy ở công ty, phần bị mất không nhiều lắm, nhưng cũng phải mất mấy tiếng mới xong. Ngày mai phải nộp báo cáo rồi, không thể chậm trễ nữa.
Linh Đan vẫn ở ngoài phòng khách chờ, thông qua khe cửa thấy phòng anh vẫn sáng đèn, hẳn phải gõ lại văn bản hồ sơ gì đó. Chắc chắn anh giận cô lắm, nhưng cô cũng có cố ý đâu. Ai mà ngờ cái USB đó chứa toàn virus chứ?
Con nhỏ Hà My chết tiệt! Tui phải giết bà!
....................
10 giờ, Hà My từ phòng vệ sinh bước ra ngoài, một tay cầm khăn lau tóc, một tay dọn dẹp lại đống thức ăn bừa bộn trên sofa. Nghe tiếng chuông di động trong phòng reo lên, cô bé không vội nghe mà vẫn từ từ dọn dẹp, đến khi sạch sẽ mới nhàn nhã vào phòng bắt máy.
Vừa nhấn nút nhận cuộc gọi đã nghe thấy tiếng bạo rống truyền từ đầu bên kia:
-Hà My!!! Con nhỏ chết bằm này! Tôi hận bà, tôi phải diệt bà.
-Từ từ bình tĩnh. Tui đã làm gì bà đâu chứ?-Hà My bất đắc dĩ nói.
-Bà còn dám nói? Cái USB bà đưa cho tui nguyên một ổ virus ở bên trong, suýt nữa phá hư máy nhà tui rồi.
-Virus hả? Virus ở đâu ra cơ?
-Tất nhiên từ máy tính của bà rồi còn phải hỏi sao? Bà cố tình phá tui đúng không?
Hà My cười hì hì, đợi cô bạn gào thét trút giận một lúc mới lên tiếng giảng hòa:
-Thôi mà. Tui cũng đâu có biết máy tui bị nhiễm virus đâu. Thông cảm cho tui một lần đi. Máy tính mới mua nên chưa có cài chương trình diệt.
-Mới mua cái con khỉ! Bà mua hơn một năm trời rồi, lúc đó bà còn rủ tui sang xem nữa. Có phải ở nhà bà thường xuyên mở mấy trang web đen gì gì đó không hả? Thế nên mới có nhiều virus đến vậy?
Hà My im lặng, không phủ nhận. Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục la ó ầm ĩ, sau hai phút thì mới bắt đầu xẹp xuống:
-Phải làm sao bây giờ? Tài liệu của anh Quân mất rồi. Anh ấy giận tui luôn rồi.
Hà My không khách khí cười lớn, nghe tiếng Linh Đan thở phì phò tức giận thì mới chịu hắng giọng, trấn tĩnh trở lại, nhẹ nhàng an ủi bạn. Tuy vậy Linh Đan không bớt lo lắng, liên tục thở dài than vãn. Cô bé suy nghĩ một chút rồi cười lưu manh bảo:
-Không sao đâu. "Vợ chồng đầu giường cãi, cuối giường hòa" ấy mà. Tối nay chỉ cần bà ở trên giường "biểu hiện" tốt một chút là được.
-Biểu hiện cái đầu bà! Con nhỏ đáng ghét! Aaa... Khoan đã, anh Quân ra ngoài rồi, tui không nói với bà nữa.
Hà My lẳng lặng nghe âm thanh "tút tút" truyền đến, ngay cả câu tạm biệt cũng chưa kịp nói, lại bất đắc dĩ lắc đầu cười. Cô bé nhân tiện soạn một tin nhắn chúc ngủ ngon gửi cho "người kia", không chờ hồi âm liền tắt đèn đi ngủ.
....................
-Anh, anh có mệt không? Em nấu mì cho anh ăn khuya nhé.
Mạnh Quân hơi nhức đầu, lại vô cùng mệt mỏi. Anh khoát tay ý bảo cô không cần nấu, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Linh Đan vẫn làm cái đuôi nhỏ theo sau lưng anh. Nhìn anh mở tủ lạnh lấy nước uống, nhìn anh đi lấy quần áo, sau đó lại theo anh vào phòng tắm đánh răng súc miệng. Cuối cùng anh muốn tắm rửa liền đá cô ra ngoài. Linh Đan cau mày nhìn cánh cửa đóng chặt. Mạnh Quân vẫn đang giận cô sao?
-Anh Quân đừng giận em nữa mà. Anh Quân...
Mạnh Quân liếc mắt nhìn Linh Đan một cái, thở dài xoa đầu cô. Anh biết cô chỉ là vô tình không phải cố ý, hơn nữa nhìn vẻ mặt đáng thương kia anh thật chẳng có cách nào giận lâu. Biết sao được, từ trước tới giờ anh vốn không phải người thù dai mà. Vì vậy Mạnh Quân chỉ nhẹ nhàng bảo:
-Được rồi. Mau đi ngủ.
Nói xong, anh bước vào phòng mình chuẩn bị gối mền đi ngủ. Lần này anh không đóng cửa, Linh Đan cũng chui vào theo. Mạnh Quân đã nhanh chóng tắt đèn, nằm xuống giường, đắp mền. Liếc mắt thấy Linh Đan còn đang đứng bên giường nhìn mình, anh nhướng mi hỏi:
-Sao không đi ngủ?
Linh Đan rối rắm một chút rồi từ từ bò lên giường. Qua ánh sáng nhàn nhạt của đèn ngủ, Mạnh Quân thấy cô nhóc dùng vẻ mặt cún con nhìn mình, hai mắt vô tội ngập nước, nhất thời trán anh chảy xuống ba vạch đen. Linh Đan lắc lắc cánh tay anh, đáng thương mở miệng:
-Mạnh Quân còn giận em sao?
-Không có. Hiện giờ anh mệt lắm, có gì nói sau đi.
-Chắc chắn là anh đang giận nên muốn đuổi em đi.-cô không buông tay anh ra mà ngược lại còn nắm chặt hơn.
Mạnh Quân im lặng dịch ra một chút, Linh Đan lại lập tức dán sát vào người anh. Anh dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, trầm giọng bảo:
-Được rồi. Anh không giận em mà. Thật đó. Mau về phòng ngủ đi nào.
Linh Đan gắt gao nhìn thẳng vào mắt anh, nhận thấy vẻ mặt hiền lành của anh. Lúc này mới tin Mạnh Quân không có giận mình, không có chán ghét mình. Nhưng nhất thời cô vẫn còn muốn đùa dai thêm một lúc, liền bướng bỉnh:
-Em không tin. Em không đi.
Mạnh Quân thở dài, biết cô nhóc này lại cố tình muốn đùa giỡn, nhưng anh thật sự không có sức để đùa giỡn với cô. Anh đã kiệt sức lắm rồi. Mạnh Quân mở tủ lấy thêm một cái gối khác dịu dàng kê dưới đầu cô, sau đó đem gối ôm nhỏ đặt ngang trên bụng cô, nằm xuống rồi xoay người đắp chăn cho cả hai. Linh Đan hơi hoảng la lên một tiếng, ấp úng hỏi anh muốn làm gì. Mạnh Quân nằm nghiêng người, mặt hướng về phía cô, tay anh đặt trên gối ôm giữ không cho cô ngồi dậy, nhắm mắt lại.
-Không về phòng cũng được. Mau ngủ đi. Mai anh còn phải dậy sớm.
Vừa dứt lời thì anh nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô, sau đó không gian trở nên yên tĩnh. Một phút sau Linh Đan đã cảm thận được hơi thở đều đặn có quy luật của người nằm bên cạnh. Cô đưa tay khe khẽ sờ nơi vừa được anh hôn, vô thức nở nụ cười. Sau đó đại khái là bị hành động của mình dọa sợ lập tức rụt tay lại. Sao cô lại cảm thấy vui vẻ nhỉ?
Cô cẩn thận xoay đầu không để làm kinh động đến anh. Khuôn mặt anh lúc ngủ nhìn vô cùng hiền hòa, có lẽ vì lúc nãy làm việc khổ cực nên bây giờ trông có vẻ hơi phờ phạc. Cô có chút đau lòng, nếu không phải tại con nhỏ Hà My đáng chết kia thì chắc chắn anh sẽ không phải vất vả như vậy. Mà nhắc đến Hà My, trong đầu lại hiện ra mấy câu "vợ chồng đầu giường cãi, cuối giường hòa", "ở trên giường biểu hiện tốt một chút". Nhìn đến hiện trạng của hai người, Linh Đan đỏ mặt, thầm cảm thấy may mắn anh đã ngủ nên sẽ không thấy được khuôn mặt quẫn bách của cô.
Linh Đan lại không ngủ được. Tuy đã không phải lần đầu tiên hai người ngủ chung một giường nữa nhưng những lần trước đều là cô ngủ trước rồi anh mới vào ngủ. Dù rất bực bội, rất buồn chán nhưng cô không thể nào lăn qua lăn lại được, nếu không sẽ làm anh thức dậy. Mạnh Quân ngủ không sâu lắm, do đó chỉ cần cô hơi động liền nhíu mày.
Muốn về phòng cũng không thể được nữa. Đành phải nhận mệnh theo bồi anh ngủ. Dù sao cô cũng không ghét cái cảm giác này, ngược lại còn có chút hưởng thụ.
Linh Đan mở to mắt đếm cừu, đếm đến 307 con thì mi mắt đã nặng trĩu, sau đó cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm tối, khóe miệng hai người trên giường đều thấp thoáng nụ cười ngọt ngào.