Lúc nhận
được tin nhắn của Mạnh Quân, Linh Đan đang học ở trên lớp. Cô
liếc qua giảng viên, thấy không có vấn đề gì liền mở di động
ra xem.
"Chiều nay tan học anh đón em. Nhớ chờ anh đừng đi đâu cả."
Gì chứ? Cô có phải con nít đâu. Tuy oán hận nhưng vẫn ngoan ngoãn bấm trả lời.
-Linh Đan. Bà cười gì thế hả?
-Hả? Tui có cười sao?
Linh Đan ngớ người, vô thức vươn tay sờ khóe miệng mình. Hình như cô vừa cười thật.
-Sao? Hết thất tình rồi? Đã tìm được người mới?
-Người mới gì chứ?-Cô la lên kháng nghị.
-Vậy vẫn là người cũ hả?
Linh Đan "hừ hừ" vài tiếng, quyết định không thèm tranh cãi nữa. Uyên Uyên lắc đầu, Hoàng Minh khẽ kéo tay cô bé, cười đầy ẩn ý.
"Nhớ đó. Không được đi lung tung."-Mạnh Quân lại gửi đến một tin nhắn khác.
Anh ta thấy cô bé đáng yêu trước mắt dường như đang đánh giá mình, hơi vuốt tóc, ánh mắt loé lên tia sáng:
-Em không nói cũng được, vì anh vốn đã biết tên em từ
trước rồi. Anh là Minh Vũ, Phạm Đặng Minh Vũ, nhớ kĩ nhé.
Tôi nhớ làm cái khỉ gì? Anh kiêu ngạo quá đấy. Trong lòng
Linh Đan rít gào om sòm, trên mặt vẫn phải giữ nguyên biểu tình thân thiện. Đợi đã, anh ta vừa mới nói, anh ta biết tên cô?
Từ xa Linh Đan đã thấy
được Mạnh Quân đang đứng chờ trước cổng, người nửa dựa vào xe
máy, hai tay nhét trong túi quần, một bộ dáng cực kì điển
trai. Cô nheo mắt, phát hiện ở bên cạnh anh có một cô gái lạ
mặt, lập tức bay lại.
-Anh Quân...
Người còn
chưa thấy mà thanh âm đã văng vẳng. Mạnh Quân choáng váng nhìn
Linh Đan đột ngột nhào đến bám chặt lấy cánh tay của mình,
tạm thời không biết nói gì. Ánh mắt sắc bén của Linh Đan đảo
quanh khắp người cô gái kia, khiến sống lưng cô ta lạnh ngắt, nụ cười e thẹn trên môi cứng đờ, run run cất giọng nói:
-Em quên mất mình có việc phải làm. Em đi trước đây.
Linh Đan ngẩng đầu vô tội hỏi anh:
-Em đáng sợ lắm hay sao mà cô ấy chạy dữ vậy?
Mạnh Quân không trả lời, bật cười:
-Con gái bây giờ đáng yêu thật.
Linh Đan trợn to mắt trừng anh, Mạnh Quân ngượng ngùng sờ mũi, hắng giọng:
-Lên xe anh chở về.
Tối nay công ty của anh tổ chức liên hoan cuối năm. Tiệc Giáng Sinh và Tất Niên hai trong một. Đây chính là phúc lợi của nhân
viên, xem như phần thưởng của năm. Ngoài ra còn có thể mang theo
gia đình hoặc bạn bè đến dự, vì vậy không ít người tận dụng
cơ hội này để làm ông mai bà mối.
Linh Đan diện chiếc
váy trắng Thùy Trang đã tặng mình lần trước, tóc búi cao để
lộ cổ trắng nõn. Khuôn mặt không trang điểm cầu kì nhưng vẫn vô cùng thu hút, hai má bầu bĩnh khiến cho Mạnh Quân lâu lâu lại
nổi hứng nhéo một cái.
-A? Đây hẳn là chị dâu phải không? Chị dâu, chị xinh đẹp
thật, còn đẹp hơn tưởng tượng của em nữa đó. Anh Quân thật tốt số, thật khiến người ta ghen tị a...
Cậu ta ba hoa liến thoắng cả buổi trời mới nhận ra những người khác đều đang
dùng ánh mắt ái ngại và vẻ mặt co quắp nhìn mình, bắt đầu
trở nên hoảng loạn:
-Bộ em nói sai cái gì hả? Chẳng lẽ cô ấy không phải chị dâu?
Tất cả đồng loạt gật đầu, vị mỹ nữ nào đó được tung hô
khen ngợi từ nãy đến giờ chỉ che miệng mỉm cười không đáp.
Linh Đan sắc mặt đen hơn phân nửa, Mạnh Quân muốn cười nhưng lại
không dám, đành lên tiếng giải thích:
Không phải cậu cố tình bỏ qua Linh Đan đâu, chỉ vì cô ấy trẻ quá, cứ như trẻ vị thành niên vậy, không dám nghĩ đến cô ấy
là vợ anh Mạnh Quân a.
Linh
Đan đang uống nước thì giật mình suýt ho sặc sụa, ngốc ngốc
quay đầu lại, phát hiện là người quen, gật đầu một cái xem như chào hỏi. Mạnh Quân cùng những người kia đều đang bận bàn bạc công việc, nói đi nói lại đều là những thứ cô nghe không hiểu. Nhất là Mạnh Quân với cô Jenny gì đó, nhìn bộ dáng hòa hợp
của họ, thỉnh thoảng còn quơ tay bá cổ nhau thân thiết, cô thật sự khó chịu. Tuy ngẫu nhiên anh vẫn sẽ hỏi thăm, gắp thức ăn
cho cô, nhưng chung quy cô vẫn bị bỏ rơi một bên.
-Lần
trước cho em số điện thoại, em chẳng những không liên lạc mà
ngay cả tiền cũng nhờ Mạnh Quân mang trả. Chẳng lẽ anh đáng
ghét đến mức em chướng mắt?-Vương Đạt nhướng mi hỏi.
-Anh không đáng ghét. Em chỉ bận quá thôi.-cô luống cuống trả
lời, chuyện của Vương Đạt cô chưa từng giữ trong lòng, cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh ta, nhất thời không biết nên làm gì.
-Bận đến nỗi thời gian mời anh ăn một bữa cũng chẳng có?
Anh làm Giám đốc cũng chưa bận tới mức đó... Em không muốn gặp anh đúng không?