Hợp Đồng Hôn Nhân, Anh Xé Rồi

Chương 30



-Linh Đan... Sao em lại ra đây?

Giọng nói quen thuộc kịp thời giải vây cho Linh Đan. Cô vội vã quay đầu lại, cảm kích nhìn Mạnh Quân đang đi về phía mình. Anh hơi mỉm cười, ánh mắt đảo qua Vương Đạt đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói:

-Tổng Giám Đốc cũng ở đây sao? Hình như cô Jenny Nguyễn có việc cần tìm anh, hiện đang đứng đợi bên kia.

-Được rồi. Vậy tôi đi trước.-Vương Đạt lạnh nhạt đáp, rồi dịu dàng bảo cô-Anh đi nhé Linh Đan.

Người không liên quan đã bỏ đi, chỉ còn hai người đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ. Cô bực bội vuốt vuốt tóc, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ. Mạnh Quân nhíu mày, thái độ có vài phần khó chịu:

-Từ khi nào mà em với Giám đốc trở nên thân thiết đến vậy?

Linh Đan bĩu môi lườm anh một cái, không thèm trả lời, quay lưng tiếp tục uống ly nước của mình. Mạnh Quân vội ngăn cản:

-Uống ít ít thôi. Nếu không sẽ say đó.

-Hả? Đây không phải nước trái cây sao?

Anh khẽ nhếch môi:

-Đó là rượu trái cây, trên cơ bản không có ảnh hưởng gì nhiều. Thế nhưng loại em đang uống là loại mạnh nhất chỗ này, hơn nữa, tác dụng rất chậm, phải mất một lúc em mới cảm nhận được.

Linh Đan run rẩy đem ly rượu phi tang, loay hoay nhìn mấy bàn ăn trong sảnh, nghĩ xem nên bắt đầu từ món nào.

-Lúc nãy ăn nhiều như thế rồi còn chưa no sao? Bụng em rốt cuộc làm bằng gì vậy?

-Lâu lâu mới được dự tiệc buffet, nếu không ăn cho thoả đáng thì thật có lỗi với bản thân quá. Em sẽ không làm chuyện có lỗi với bản thân mình.

Anh buồn cười lắc đầu: Cô bé này thật là quỷ tham ăn! Chỉ sợ lát nữa bụng no đến ngay cả lăn cũng không nổi.

Ở phía xa xa, tầm mắt Vương Đạt thuỷ chung hướng đến chỗ Linh Đan, bị Mạnh Quân bắt gặp vẫn không thu liễm, ngược lại còn nở một nụ cười lạnh lùng tự đắc. Anh hơi khó chịu, giả vờ như vô tình đứng chắn trước mặt cô, che khuất ánh nhìn lộ liễu kia.

Linh Đan thỏa mãn cắn bánh kem phô mai, chợt cảm giác trong người có chút khác lạ. Tựa như từng đợt từng đợt khí khô nóng đang đánh vào dạ dày. Ban đầu cô chỉ hơi khó chịu, nhưng càng ngày càng thấy chóng mặt, mùi cồn nồng nặc cuộn trào lên cổ họng, đầu óc xoay vòng vòng khó phân biệt phương hướng. Cô miễn cưỡng ổn định thân thể, hỏi nhỏ Mạnh Quân:

-Anh Quân, có thể về nhà được chưa? Em buồn ngủ.

Mạnh Quân nhàn nhạt liếc cánh tay đang nắm áo mình, không khách khí trêu chọc:

-Say rồi phải không? Anh đã bảo em đừng uống nhiều rượu rồi mà.

-A? Chị dâu uống rượu sao? Thật mạnh mẽ.-Tiểu Quân Tử bên cạnh trầm trồ khen ngợi.

-Không phải. Cô ấy uống rượu trái cây.-Mạnh Quân cười cười xoa đầu cô, Linh Đan uể oải ngước lên trừng anh một cái.

-Uống cái đó cũng say được đến mức này hả?

Mạnh Quân nhún vai, đỡ Linh Đan dựa vào ngực mình, khoác áo cho cô cẩn thận rồi mới bảo cậu ta:

-Ở lại chơi tiếp đi. Anh phải đưa chị dâu của cậu về nhà. Gặp sau.

Tiểu Quân Tử gật đầu, nhìn Mạnh Quân đưa cô ra khỏi hội trường, tận khi hai người khuất bóng mới từ từ đi vào trong:

-Đến chừng nào ta có người yêu đây? Bà xã tương lai của anh, em đang ở đâu vậy hả? Xuất hiện nhanh đi.

Linh Đan được đỡ ra ngoài, đầu óc choáng váng không suy nghĩ được gì, chỉ loáng thoáng nghe tiếng Mạnh Quân với ai đó trò chuyện. Hình như lúc ra tới cửa còn thấy Vương Đạt đến trước mặt hai người, mở miệng nói gì đó. Linh Đan nghe câu được câu chăng, nhưng vẫn cảm giác có hai luồng điện nóng bỏng hướng thẳng vào mình, mãi đến khi bị anh "tha đi" thì loại bức bách này mới biến mất.

Mạnh Quân giúp cô ngồi lên xe, đội nón bảo hiểm đàng hoàng. Linh Đan đánh ngáp một cái, tay bám chặt lấy anh, hai mắt nhắm tịt, xem ra đã buồn ngủ lắm rồi. Mạnh Quân vừa chạy xe vừa lo lắng, sợ cô nhóc này ngủ gục lại té luôn xuống đường.

Về đến nhà chỉ mới hơn 9 giờ, Linh Đan không kịp đánh răng rửa mặt đã leo lên giường ngáy khò khò. Anh không nói gì, lấy chăn đắp cho cô rồi lẳng lặng ra ngoài, tranh thủ làm chút chuyện.

Ngày mai chính là Giáng Sinh, vài ngày trước anh đã ghé tiệm mua một cây thông Noel cỡ nhỏ, nhưng bận bịu nên chưa có thời gian trang trí. Đầu tiên anh dời chiếc quạt máy trên bàn gỗ thấp cạnh sofa đến nơi khác để dành chỗ đặt cây thông. Sau đó đem dụng cụ ra bắt tay vào làm việc. Dây điện cần phải mắc cẩn thận, gọn gàng, nếu không sẽ dễ xảy ra vấn đề. Nhất là với cái tính hậu đậu của người nào đó có khi giẫm phải dây cũng không chừng. Bóng đèn nhìn hơi cũ, cần phải "đánh bóng" một chút.

Mạnh Quân lau mồ hôi trên trán, tắt hết đèn trong phòng khách. Bóng tối lập tức chiếm lĩnh không gian. Rất nhanh liền nghe "tách" một tiếng, cây thông nhỏ bỗng sáng bừng lên trong đêm. Ánh đèn rực rỡ đủ màu từng vòng từng vòng quấn quanh tán cây, chiếu tỏ ngôi sao vàng năm cánh trên đỉnh. Những bóng đèn được treo trên tường lập loè chớp tắt, chớp tắt có quy luật, trông rất bắt mắt.

Anh lùi lại hai bước chiêm ngưỡng tác phẩm của mình, hài lòng gật đầu.

********************

Ngày 24, 25 Mạnh Quân được công ty cho nghỉ để ở nhà đón Giáng sinh cùng gia đình. Buổi sáng 6 giờ anh đã thức dậy, rửa mặt sạch sẽ. Lúc đi ngang qua phòng Linh Đan thì sẵn tiện vào xem một chút. Cô còn chưa có tỉnh dậy, nằm co quắp ở một góc, cả tay cả chân đều bám chặt gối ôm. Trên người cô vẫn đang mặc chiếc váy trắng đi dự tiệc tối hôm qua, hiện tại đã nhàu nhĩ đến mức không nỡ nhìn. Không biết Linh Đan đã lăn lộn thế nào mà váy bị tốc lên, để lộ một mảng đùi trắng trẻo mềm mại, thậm chí còn khiến anh thấy rõ màu sắc của quần nhỏ phía trên.

Mạnh Quân mặt đỏ như quả cà, lúng túng tới mức muốn quay lưng bỏ chạy. Nhưng nghĩ đến hiện tại trời buổi sáng rất lạnh, Linh Đan nằm như vậy có thể sẽ bị cảm. Anh chần chừ một chút, rồi bước trở về, vừa nhẹ nhàng vươn tay sửa váy của cô cho ngay ngắn lại, vừa tự an ủi: Mình chỉ là muốn tốt cho cô ấy. Ngón tay vô tình khẽ lướt qua phần da thịt mỏng manh trắng ngần trước mắt, Mạnh Quân vội hoảng hốt rụt về, thấy cô vẫn còn ngủ say mới yên tâm thở phào, không một tiếng động rời khỏi phòng.

Linh Đan nửa tiếng sau mới tỉnh dậy, đầu óc còn hơi mơ hồ nhưng đã bớt khó chịu hơn nhiều. Xem đồng hồ mới phát hiện bây giờ vẫn còn sớm, đang muốn ngủ tiếp chợt nghe phòng khách vang lên tiếng mở cửa, kế đó là âm thanh của chìa khóa thả trên bàn thủy tinh. Cô dụi mắt, đoán là Mạnh Quân vừa mới đi đâu trở về. Mới sáng sớm mà anh đã ra ngoài rồi sao?

Cô vuốt tóc, mơ mơ màng màng xuống giường. Phòng khách không bóng người cực kì yên tĩnh, chỉ nghe tiếng chén đũa khua lanh canh rất nhỏ trong bếp, hẳn là Mạnh Quân đang làm gì đó.

Tầm mắt của cô dừng lại ở một nơi, ngây ngẩn mất vài giây rồi ngơ ngác tiến đến gần.

-Anh Quân, cây thông anh mới mua hả? Đẹp quá.-Linh Đan vui vẻ chạy vào.

Mạnh Quân không thèm quay lưng lại, tuỳ tiện trả lời:

-Không mua chẳng lẽ lượm? Em thật ngốc.

Linh Đan tâm trạng tốt nên chẳng thèm để ý trêu chọc của anh, tò mò hỏi:

-Anh bắc dây điện lúc nào vậy?

-Dĩ nhiên là tối qua. Tại sao em cứ hỏi những câu ngớ ngẩn thế nhỉ?

Mạnh Quân đặt tô cháo lên bàn, liếc sang cô một cái. Ánh mắt bỗng chạm phải cái váy trắng quen thuộc, anh giống như nhớ tới chuyện gì, mặt vô thức đỏ lên, quay phắt đi nhằm che giấu sự bối rối của mình:

-Anh đã mua cháo rồi, em mau rửa mặt rồi ra ăn, không thì nguội hết.

Linh Đan nhớ ra từ khi ngủ dậy đến giờ vẫn chưa đánh răng rửa mặt hay thay đồ gì cả, xấu hổ sờ sờ mái tóc như tổ quạ của mình, dùng tốc độ ánh sáng biến vào phòng tắm.

5 phút sau, trên bàn ăn có hai người đang ngồi. Linh Đan nhồm nhoàm nhai bánh mì, nhéo tay anh:

-Anh Quân, hôm nay Giáng sinh đó. Anh dự định sẽ làm gì?

-Ăn, chơi và ngủ. Còn gì nữa đâu?

-Anh thật nhàm chán.-cô bĩu môi khinh bỉ, tiếp tục thưởng thức cháo.

Mạnh Quân đứng lên thu dọn chén đã ăn xong bỏ vào bồn rửa, đoạn quay sang bảo cô:

-Nói vậy thôi. Hôm nay anh đã có hẹn với bạn rồi, bây giờ phải đi gặp mặt.

Thấy Mạnh Quân mặc áo khoác, bộ dáng vội vã muốn rời khỏi nhà, Linh Đan giật mình la lên:

-Anh đi thật đó hả? Em biết làm sao đây?

-Ngoan, cuộc hẹn này rất quan trọng đối với anh, không đi không được. Nhưng anh hứa sẽ cố gắng về sớm nhất có thể. Giờ em có thể xem phim hay hẹn bạn đi chơi cũng được.

Mạnh Quân tiêu sái mở cửa dắt xe ra ngoài, bỗng hơi dừng lại, đang lúc Linh Đan cho rằng anh đổi ý không muốn đi nữa thì nghe thấy:

-Phải rồi. Anh có mua mấy thứ trang trí cây thông đó. Em rảnh thì gắn lên nha.

Cô uất hận nhìn anh nhàn nhã nổ máy rồi phóng xe chạy mất, thô bạo đóng sập cổng lại.

Chán nản ngã lên giường, không nhịn được thở dài: Mạnh Quân đi rồi, chỉ còn cô một mình ở nhà. Chẳng lẽ Giáng sinh năm nay lại tẻ nhạt như vậy? Ăn, xem phim, ngủ, ăn, ngủ rồi lại xem phim?

A a a! Không thể được!

********************

Trên đường trang trí rất nhiều bóng đèn, lớn có nhỏ có, cùng với những dây kim tuyến đủ màu óng ánh. Nhưng vì trời còn sáng nên đèn vẫn chưa bật, chưa thể phô trương sự rực rỡ của mình. Các bài hát Giáng Sinh quen thuộc lại được dịp vang lên. Các cửa hàng kinh doanh, tiệm thức ăn, nhà hàng, siêu thị... đều đã thay đổi cách bày trí. Dù đi đâu cũng có thể bắt gặp những cây thông lớn lấp lánh đèn treo đầy lời chúc, những bức tượng ông già Noel trên vai khoác một túi quà mỉm cười với mọi người, đồng thời trang phục của nhân viên cũng chuyển sang màu đỏ, khiến cho khách hàng cảm nhận được không khí Giáng Sinh đang tràn ngập khắp nơi.

Linh Đan một mình đi dạo phố, ngắm nhìn dòng người tấp nập qua lại, vẫn thấy vô cùng buồn chán. Ai ai cũng có đôi có cặp, chỉ mình cô đơn độc lẻ loi. Mạnh Quân đáng ghét, dám bỏ rơi cô!

Nhưng trách sao được, hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, anh đâu có bổn phận lúc nào cũng phải ở cạnh cô. Anh còn cuộc sống của riêng mình.

Không biết Mạnh Quân đối với cô ôm loại tình cảm gì nữa? Anh em, bạn bè, hay tình thân? Liệu có thể nào là tình yêu không?

Linh Đan mỗi khi rảnh rỗi không có việc làm sẽ dễ bị nhấn chìm trong những suy nghĩ mông lung vớ vẩn, điển hình như lúc này. Trong khi tâm hồn đang lơ lửng tận tầng mây thứ tám thì một cánh tay bỗng đập mạnh lên vai cô, kịp thời kéo thần trí trở lại:

-Linh Đan...

Cô hoảng hốt quay đầu, khi thấy được người phía sau là ai thì không nén được thở dài, miễn cưỡng nặn ra nụ cười thay cho chào hỏi.

Trước mắt cô chính là Vương Đạt, vị Tổng Giám đốc tuổi trẻ tài cao của công ty Vương Triều. Không nghĩ đến nhanh như vậy đã phải chạm mặt anh ta lần nữa, thật không biết nên nói cái gì. Hôm nay Vương Đạt trông rất bảnh trai. Tách khỏi những bộ vest lịch lãm thường ngày, chỉ đơn giản phối áo sơ mi trắng và quần tây nhưng vẻ ngoài xuất chúng của anh ta vẫn không thể bị át đi phần nào. Tuy thế khí chất trang nhã cùng cao quý phảng phất khiến cho Linh Đan cảm thấy người trước mắt dường như ở một thế giới khác mình, rất khó có thể với đến.

-Sao em lại ở đây? Định ăn gà rán sao?-anh ta nửa đùa nửa thật hỏi.

Linh Đan lúc này mới chú ý đến mình đang đứng cạnh một tiệm K.F.C khá lớn, trước cửa còn có hai người mặc quần áo ông già Noel lăn xăn phát tờ rơi khuyến mãi, mà trên tay cô không biết từ lúc nào đã cầm một tờ.

-À, không. Em chỉ đứng chơi thôi.

-Nếu không ngại thì anh mời em ăn một bữa được chứ? Xem nào.-Vương Đạt đột ngột nắm tờ rơi trên tay cô nhìn chăm chú, sau đó nhanh chóng chỉ vào một chỗ nói.-Phần ăn hai người hiện đang có giảm giá 30% đấy.

Linh Đan cơ bản chưa kịp phản ứng gì cả, ngây ra nhìn nụ cười hiền lành vô hại của Vương Đạt, bị anh ta lôi vào trong tiệm mới hoàn hồn, lắp bắp trả lời:

-Không cần đâu anh. Em đã ăn sáng rồi. Còn no lắm.

-Ngại ngùng cái gì? Cũng không có bảo em trả tiền.

Vì anh không bảo tôi trả tiền nên tôi mới ngại đó. Linh Đan khóc không ra nước mắt bị anh ta kéo đến quầy đặt một suất ăn dành cho tình nhân. Trong lúc anh ta đang chờ đồ ăn thì cô lại bàn ngồi trước, rút di động lén lút gọi cho Mạnh Quân. Nhưng không đợi anh bắt máy thì Vương Đạt đã đi đến:

-Em gọi cho ai thế?

-Dạ không, có tin nhắn rác gửi đến thôi ạ.-Linh Đan nhăn nhó nhét điện thoại vào túi.

Vương Đạt không nói gì, bày thức ăn trên bàn. Không khí im lặng bắt đầu bao trùm hai người. Linh Đan căng thẳng, cắm cúi ăn không thèm ngẩng đầu lên. Vương Đạt nhìn cô hồi lâu, thấy cô không hề có ý định mở miệng, nhíu mày tỏ vẻ không hải lòng.

-Mạnh Quân đâu rồi? Sao ngày lễ lại để em lang thang ngoài đường một mình?

-Anh ấy bận việc, em không muốn ở nhà nên ra ngoài dạo chút xíu.

-Bận bịu gì chứ? Dù sao để vợ ở nhà một mình là không được.-Vương Đạt khó chịu nói, bộ dáng hết sức chính nghĩa.

Linh Đan muốn biện hộ cho Mạnh Quân, chợt nhớ ra cô cũng đang giận anh vì dám bỏ rơi mình, lại cúi đầu ăn tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.