Hợp Đồng Hôn Nhân, Anh Xé Rồi

Chương 37



Linh Đan chậm rãi gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhai qua loa rồi nuốt xuống, cả người ủ rũ, thiếu sinh khí tựa quả bóng bị xì hơi. Không hiểu sao một bàn ăn đặc sắc thế này vào trong miệng lại không cảm nhận được chút hương vị nào, nhạt nhẽo hệt như nước ốc vậy.

-Linh Đan.-Hà My rụt rè lên tiếng, ánh mắt ẩn hiện sự lo lắng.

Cô ngẩng đầu lên nhìn.

-Bà không có chuyện gì chứ?

Linh Đan tự biết bản thân mình bất thường, Hà My lo lắng cũng không có gì lạ. Môi miễn cưỡng cong lên thành một nụ cười để trấn an bạn mình, cô cất giọng khàn khàn:

-Tui không sao, bà yên tâm đi.

-Thật không sao?-Hà My giơ đũa chỉ chỉ đĩa sườn xào chua ngọt, lại chỉ chỉ miệng cô-Bà vừa mới ăn trúng nguyên cả miếng ớt lớn đó, chẳng lẽ không có cảm giác gì?

Hèn chi thấy cổ họng thật rát...

Linh Đan lúc này mới kịp phản ứng, vơ vội ly nước trên bàn tu ừng ực, hai bên má đỏ bừng vì cay. Hà My rót thêm nước ấm cho cô, nhắc nhở:

-Uống từ từ thôi. Kẻo bị sặc bây giờ.

Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng Linh Đan ho liên tục không ngừng. Hà My vỗ lưng giúp cô thuận khí, quan tâm hỏi:

-Khá hơn chút nào chưa?

Linh Đan chỉ biết đau khổ lắc đầu, ớt này đúng là không phải cay bình thường. Thật muốn lấy mạng người ta mà.

Phải đợi một lúc để vị giác khôi phục trở lại, Linh Đan mới dám nhấc đũa lên ăn tiếp. Vẫn là bộ dáng thất thần như cũ. Hà My nhìn mà không chịu nổi, đành phải nói:

-Bà làm cái gì nhăn nhó hoài vậy? Chẳng lẽ tui nấu dở lắm hả? Có chuyện thì mau mau khai ra. Đừng làm người ta lo nữa.

-Không phải đâu. Rất ngon, do tui không có tâm trạng để thưởng thức thôi.

-Từ lúc đi siêu thị về tới giờ bà lạ lắm đó nghen. Nói tui nghe có chuyện gì, bằng không ngày hôm nay bà đừng mong bước ra khỏi cửa nhà tui.

-Hà My ơi Hà My...-Linh Đan gục đầu than thở, vẻ mặt u sầu không ngớt.

-Tui đây.

-Mạnh Quân, anh ấy sắp đi nước ngoài rồi.

-Cái gì? Ai bảo thế? Hồi sáng tui có nghe bà nói gì đâu?-Hà My ngạc nhiên.

-Tui cũng mới biết thôi. Sếp anh ấy vừa mới báo.

Linh Đan thở dài đặt đũa xuống, không muốn ăn nữa, dù sao cũng chẳng có khẩu vị. Hà My qua quýt cho xong bữa, lau bàn sạch sẽ rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

-Hồi nãy ở siêu thị tui gặp Giám Đốc của Mạnh Quân, là anh ta nói cho tui biết.

-Giám Đốc?-Hà My híp mắt-Là cái tên vẫn luôn thầm thương trộm nhớ bà đó hả? Anh ta tên gì nhỉ? Cái gì Đạt?

-Là Vương Đạt.-Linh Đan trả lời-Nhưng mà cái này không phải trọng điểm. Trọng điểm là, Mạnh Quân của tui sắp phải đi rồi.

-Vương Đạt, anh ta bảo bà vậy hả? Liệu có nhầm lẫn gì không?

-Tui không biết. Nhưng khả năng này không cao lắm. Chuyện quan trọng như vậy, không lý nào lại nhớ nhầm được.

Hà My sắp sửa phẫn nộ tới nơi:

-Mạnh Quân chẳng lẽ chưa nói gì với bà sao? Thật kỳ cục. Ít nhiều gì anh ấy cũng phải bàn trước một tiếng chứ?

-Không phải. Chuyện này mới thông báo sáng nay thôi. Anh ấy còn chưa kịp gặp mặt tui nữa thì làm sao nói được.

Linh Đan dứt lời liền ngã người xuống ghế, im lặng đưa mắt nhìn trần nhà thẫn thờ, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì. Hà My lúng túng một lúc, muốn an ủi nhưng lại không biết nên làm thế nào. Cô bé đưa tay xoa xoa đầu Linh Đan:

-Bây giờ bà tính sao?

Linh Đan nhắm chặt hai mắt, hơi lắc đầu:

-Tui có thể làm gì chứ?

- Bà đừng buồn nữa. Mạnh Quân còn chưa quyết định sẽ đi hay không mà, biết đâu chồng bà vốn không có hứng thú với việc ra nước ngoài không chừng. Không muốn đi thì chả có ai ép buộc được.-Hà My nghiêng đầu nhìn Linh Đan, nghịch ngợm nháy mắt-Hơn nữa, tui tin Mạnh Quân cũng không muốn xa bà đâu. Nếu bà mở miệng thì có khi anh ấy sẽ chịu vì bà mà ở lại.

Cô chỉ thở dài không đáp lại, đứng dậy tạm biệt Hà My về nhà.

Hà My nhìn đống đồ ăn vặt vẫn còn bày ở trên bàn, nhất thời khóc không thành tiếng. Cô bé hít sâu một hơi, lẩm bẩm: Không được, không thể bị cám dỗ, nếu không mọi công sức đều sẽ đổ sông đổ bể hết.

Linh Đan đáng chết, bà mua nhiều đồ ăn như thế để làm gì chứ?

********************

Tuy không rõ chuyện công ty Mạnh Quân cho lắm, nhưng nghe khẩu khí của Vương Đạt thì cô vẫn hiểu được đây chắc chắn là một cơ hội quý giá, ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của Mạnh Quân, có thể thay đổi cuộc đời anh. Vì vậy, cho dù biết hai người đang yêu mà phải xa nhau sẽ rất đau khổ, cô vẫn không thể ích kỉ bắt anh ở lại bên cạnh mình được.

Nếu Mạnh Quân muốn đi, có lẽ không nên ngăn cản...

Nhưng mà, thật sự không nỡ xa anh...

-Em đang làm gì vậy? Anh gọi nãy giờ không nghe thấy sao?

Linh Đan bị giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh dọa cho hoảng sợ, lập tức bật dậy. Mạnh Quân buồn cười nhìn cô, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

-Anh về rồi sao?

-Ừ. Em nghĩ gì mà xuất thần thế? Gọi mãi không trả lời.

Anh có vẻ khá mệt mỏi, đưa tay mở rộng cổ áo sơ mi rồi tựa vào lưng ghế nhắm mắt. Linh Đan luống cuống không biết phải làm gì.

-Lấy giúp anh ly nước lạnh.

-Dạ được.

Linh Đan vào bếp lấy nước cho anh, thỉnh thoảng lại liếc ra phòng khách một chút. Mạnh Quân vẫn ngồi yên ở đó không hề động đậy. Cô không biết có phải anh đang suy nghĩ tới chuyện đi rèn luyện bên Anh không? Chắc là như vậy rồi.

-Anh Quân, anh mệt lắm hả?

-Không hẳn. Chỉ có vài chuyện cần suy nghĩ thôi.

-Em giúp gì được không?

-Em không giúp được anh đâu. Có nói ra chắc em cũng không hiểu. Lại đây để anh ôm một lát.

Mạnh Quân nắm tay Linh Đan kéo cô ngồi lên đùi mình. Linh Đan cũng thuận theo ngoan ngoãn tựa trong ngực anh, mũi bỗng có chút chua xót.

-Hôm nay em ở nhà làm gì thế? Có phải cả buổi ôm ti vi không hả? Hay là ngủ từ sáng giờ mới dậy?

Linh Đan khẽ lắc đầu, nói khe khẽ:

-Em qua chơi với Hà My.

Anh không hỏi gì nữa, lẳng lặng ôm cô. Linh Đan len lén ngẩng đầu nhìn. Mạnh Quân đã nhắm mắt, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ đang có điều trăn trở. Cô giống như con vật nhỏ làm nũng cọ cọ ngực của anh, lòng lo lắng không yên nhưng không cách nào thốt ra thành lời. Cô thầm trách bản thân vô dụng, không dám hỏi thẳng anh, sợ mình xen vào sẽ làm ảnh hưởng đến quyết định của Mạnh Quân. Cứ để anh từ từ suy nghĩ cẩn thận sẽ tốt hơn.

Dù rất muốn giữ anh ở lại...

Mạnh Quân làm sao có thể biết được vợ yêu của mình đang rối rắm cái gì, anh chỉ khẽ cười, vuốt tóc cô hỏi:

-Sao đây? Em lại gây chuyện nữa à?

-Không có mà. Anh cứ nghĩ xấu cho em hoài vậy? Anh cảm thấy em luôn mang đến phiền phức cho anh sao?-Linh Đan phản bác, giọng có hơi kích động.

-Tại vì sau mỗi lần em gây chuyện đều ngoan một cách bất thường. Chẳng hạn như bữa trước em làm hỏng cái máy sấy tóc, lúc anh về đến nhà em hệt như con cún nhỏ tò tò theo sau lưng anh, sai gì làm nấy. Nhớ tháng trước em còn ủi cháy mất cái áo anh mặc đi làm, có lần còn xóa hết tài liệu trên máy tính của anh nữa,...

-Được rồi, anh không cần phải nhắc lại đâu.-Cô tức giận ngắt lời Mạnh Quân, giãy dụa muốn đứng lên-Vốn dĩ thấy anh đang mệt nên để yên cho anh nghỉ ngơi, ai ngờ...

Mạnh Quân vội ôm chặt cô gái đang hờn dỗi, nhẹ giọng dỗ dành:

-Vợ à. Anh đùa thôi mà.

Hai tiếng "vợ à" thốt ra từ miệng anh ngọt ngào quá đỗi khiến Linh Đan lập tức an tĩnh lại, hai gò má chậm rãi ửng đỏ, thẹn thùng chôn trong ngực anh.

-Em không cần phải lo cho anh đâu. Anh chỉ đang nghĩ ngợi vài chuyện quan trọng. Đợi thông suốt là tốt rồi.

Linh Đan gật đầu, thế nhưng lòng vẫn thấp thỏm không yên. Mạnh Quân ôm cô ngồi thêm một lát mới lưu luyến không rời buông tay để vợ mình đi nấu cơm tối.

Đến tận lúc ngồi vào bàn ăn, Mạnh Quân vẫn duy trì trạng thái căng như dây đàn đó, đôi khi thở dài, đôi khi vò đầu bứt tóc, hoặc lảm nhảm một mình. Linh Đan để ý ban nãy anh có nghe mấy cuộc điện thoại, sau đó... tình huống có vẻ còn nghiêm trọng hơn.

Mạnh Quân nuốt vội hai chén cơm, sau đó dùng muôi múc canh. Vừa mới nếm thử ngụm đầu tiên, anh bỗng quay sang nhìn cô bằng anh mắt kì dị.

-Sao thế?-Linh Đan lo lắng hỏi.

-Không có gì.-Mạnh Quân rũ mắt, vùi đầu ăn tiếp.

Linh Đan không hiểu ra sao cũng thử một muỗng canh, vẻ mặt lập tức thay đổi. Cô bối rối đặt đũa xuống:

-Xin lỗi, em quên nêm muối rồi. Để em đi nấu lại.

-Không sao. Vẫn ăn được mà. Không cần phải phiền phức.-Mạnh Quân an ủi.

Linh Đan áy náy nhìn anh, buồn bực chọc chọc miếng cơm trong bát.

Hai người đang dọn bàn ăn thì di động Mạnh Quân lại reo lên, thấy anh ngẩn ra Linh Đan liền giục:

-Anh mau đi nghe đi, em làm được rồi.

Mạnh Quân vào phòng nói chuyện, mãi một lúc không thấy ra, chắc là ở trong đó làm việc luôn. Linh Đan thất thần ngồi trên sofa. Nhớ đến chuyện Vương Đạt nói lúc sáng, cô lại không khỏi nghĩ ngợi.

Tại sao điện thoại của anh lại gọi đến liên tục như vậy? Có phải là để bàn giao công việc hay không? Có phải Mạnh Quân đang phân công mọi người tiếp quản các phần kế hoạch của anh?

Tại sao điện thoại của anh lại gọi đến liên tục như vậy? Có phải mấy là để bàn giao công việc hay không? Có phải Mạnh Quân đang phân công mọi người tiếp quản các phần kế hoạch của anh?

Cửa phòng Mạnh Quân vẫn đóng chặt, đôi khi lại nghe tiếng nói chuyện thì thầm, tiếng gõ bàn phím lách cách, tiếng hộc tủ đóng mở rầm rầm thô bạo, dường như không có lúc nào là anh ngừng hoạt động. Linh Đan xuống bếp, bưng một ly sữa nóng đến trước phòng anh, nhẹ nhàng gõ cửa.

-Em vào đi, không khóa đâu.

Mạnh Quân bận rộn loay hoay với cái máy tính, không có thời gian quay đầu nhìn cô. Bên trong giống như vừa mới bị một cơn lốc càn qua vậy, giấy tờ thư từ rải khắp phòng, mấy ngăn tủ đựng tài liệu cũng bị lôi ra vứt bừa trên gường. Linh Đan trợn mắt hít sâu một hơi, bước đến gần bàn làm việc.

-Em mang sữa cho anh.

-Anh còn đang dở tay. Em để trên bàn, lát nữa anh sẽ uống.

Linh Đan tiện tay dọn dẹp giúp anh một chút. Mạnh Quân mở hộp thư điện tử tải mấy mục quan trọng xuống, sau đó nhân cơ hội máy đang in tài liệu để nghỉ xả hơi.

-Phiền em quá. Hay để lát nữa anh dọn cũng được mà.

-Không sao. Em đang rảnh lắm. Anh mau uống sữa đi, uống nóng mới tốt.-Nếu anh phải đi, sau này chắc cô không có cơ hội được chăm sóc anh nữa.

-Chà, hôm nay đột nhiên cảm thấy vợ mình thật đảm đang nha.-anh cười trêu chọc-Lại đây anh thưởng cho nào.

-Anh thưởng em cái gì?

-Hôn một cái, chịu không?

Linh Đan giả bộ ghét bỏ không thèm để ý. Mạnh Quân tốt tính không hề nổi giận, ngược lại còn trưng ra bộ mặt lưu manh đề nghị:

-Hay anh chịu thiệt một tí, để em hôn anh?

Linh Đan không trả lời. Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ cùng Mạnh Quân đùa giỡn ầm ĩ một trận. Nhưng hiện tại cô thật không có tâm trạng, đầu óc cứ như đang lượn lờ ở trên mây, còn lòng thì rối như tơ vò. Thấy cô không nói gì Mạnh Quân cũng hơi ngượng ngùng, đành quay lại tiếp tục xử lý mớ giấy tờ buồn chán trên bàn.

Dọn dẹp xong, Linh Đan lẳng lặng đứng ở sau lưng anh hồi lâu. Mãi đến khi anh xoay người nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, Linh Đan mới nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo mình không có việc gì, không tiếng động rời khỏi phòng.

Mạnh Quân lo lắng nhíu mày, anh luôn có cảm giác hôm nay Linh Đan rất lạ. Có khi cô sẽ một mình mà ngẩn người, gọi mấy lần cũng không có phản ứng. Ánh mắt cô nhìn anh cũng vô cùng kì quặc, giống như mang theo vài phần khổ sở, quyến luyến. Còn có, thái độ đặc biệt câu nệ.

Đợi anh xong việc phải hỏi rõ ràng mới được!

....................

Linh Đan ra khỏi phòng anh liền vào bếp rửa chén. Chỉ có hai người ăn nên chén đũa dùng không nhiều lắm, đáng lẽ chỉ cần một lát là xong. Nhưng tâm hồn cô vốn dĩ không đặt ở đây, toàn vừa làm vừa suy nghĩ những thứ đâu đâu. Tay làm việc hoàn toàn là theo bản năng.

Vậy nên cứ liên tục cọ rồi rửa, rửa rồi cọ, cọ rồi lại rửa cũng mất gần cả tiếng đồng hồ. Bàn tay ngâm nước đến nỗi phồng rộp cả lên cô cũng chẳng thèm để ý.

-Tài liệu tao đã chuẩn bị xong cả rồi. Vừa nãy đã gửi mail cho mày, nhận được chưa hả?

Giọng nói của anh làm cô bừng tỉnh, vội vàng tắt nước, bắt đầu lấy khăn lau khô chén đĩa. Mạnh Quân đứng sau cô, một bên nghe điện thoại, một bên mở tủ lạnh lấy nước uống:

-Rồi, tao hiểu. Mày liên lạc với ngân hàng làm đủ giấy tờ cần thiết chưa?

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà giọng Mạnh Quân trở nên gấp gáp:

-Tao sẽ chuẩn bị hành lý sẵn sàng, mấy giờ bay? Cái gì? Chiều mai? Sao gấp thế?

Chiếc đĩa tuột ra khỏi tay Linh Đan trượt xuống đất "choang" một tiếng nặng nề. Mạnh Quân thót tim, vội vàng xem cô có làm sao không. Linh Đan kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, vội vàng ngồi xổm xuống thu dọn.

Anh nói vài câu qua loa rồi cúp máy, bảo với cô:

-Em đứng qua một bên đi. Anh dọn cho, cẩn thận đừng để giẫm phải.

Linh Đan không kịp mở miệng nói "không cần" thì đã thấy anh cầm chổi trở về, cẩn thận quét từng mảnh vụn dưới đất. Hai người không nói gì, không gian yên tĩnh chỉ vang lên âm thanh của thủy tinh chạm vào nhau loảng xoảng.

-Anh Quân.-Linh Đan nhỏ giọng gọi anh.

-Sao vậy?

-Có phải em thực sự rất phiền phức không? Toàn gây rắc rối cho anh để anh phải giải quyết? Em đúng là kẻ vô dụng mà.

Linh Đan bỗng dưng nghẹn ngào, chạy vụt vào phòng "rầm" một tiếng đóng cửa lại. Mạnh Quân ngây người mất ba giây, vội chạy đến xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.