Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 125





“Ngày mau em muốn đi cô nhỉ viện” Trên bàn ăn, Thẩm An Nhiên trực tiếp nói.

Lệ Đình Phong gắp đồ ăn cho cô, thuận miệng hỏi lại: “Đi đến cô nhi viện làm gì?”
“Tháng trước sinh nhật, quà sinh nhật mà bọn họ tặng em, em vẫn còn chưa lấy, xe cũng để ở bên đó”
Thẩm An Nhiên nói như thế thì anh cũng nhớ ra rồi: “Sao em đến cả xe mà cũng vứt ở chỗ đó thế?”

“Ngày hôm đó cơ thể không thoải mái, nên không tự lái xe nữa”
“Thế em không cần qua đó đâu, anh bảo Triệu Việt đi đến đó mang xe em về là được rồi” Lệ Đình Phong múc thêm một bát canh nữa để ở trước mặt của Thẩm An Nhiên, động tác thành thạo: “Uống canh trước đi”
“Em muốn tự mình đi lấy”
“Ăn cơm đã rồi nói sau”
Thái độ của Lệ Đình Phong như thế này rõ ràng là đang muốn qua loa với cô, sắc mặt của Thẩm An Nhiên liền lập tức suy sụp: Anh vẫn muốn hạn chế sự tự do của em à?”
“Anh không muốn hạn chế sự tự do của em, em mới chỉ vừa mới xuất hiện thôi thế nên cơ thể rất yếu, khoảng cách từ đây đến cô nhi viện cũng không phải là gần, nhỡ đâu em xảy ra chuyện gì…” Lệ Đình Phong nhìn ra được sắc mặt của Thẩm An Nhiên không tốt lắm, hít sâu một hơi rồi lại thỏa hiệp trước: “Nếu như em muốn đi thì anh sẽ đưa em đi”
Lệ Đình Phong sẽ không hạn chế sự tự do của cô, nhưng anh sẽ theo dõi từng nhất cử nhất động của cô, có đoi lúc sự vây khốn trên tinh thần còn đáng sợ hơn là sự tự do của một cơ thể bị hạn chế.

Mặt của Thẩm An Nhiên không có biểu cảm gì, cô biết nếu như cô không đồng ý, thì chuyện này sẽ chưa xong đâu.


Những lời mà Lệ Đình Phong nói ở trong bệnh viện đều chỉ là hư vô thôi.

Lệ Đình Phong nhìn ra được tâm trạng lúc này của Thẩm An Nhiên rất kém, anh liên chuyển chủ đề khác: “Bây giờ một mình em ở nhà như này thì có cần mời một người về chăm sóc cho em không”
“Không cần thiết, em có tay có chân không cần người khác phải chăm sóc” Thẩm An Nhiên không chút tinh thần mà uống hết nước canh ở trong bát, có chút chân chừ.

“Người giúp việc tự em tuyển, có thể ở nhà nói chuyện với em đã là tốt lắm rồi” Anh là chân tâm thật ý muốn suy nghĩ cho Thẩm An Nhiên, bác sĩ tâm lí cũng dã nói tình hình của cô trước mắt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, có chút khuynh hướng tự bế, cần phải có người ở bên cạnh.

Mà anh thì lại không thể nào ngày nào giờ nào cũng ở bên cạnh cô được, anh đã một tháng nay không đến công ti rồi, một đống văn bản tài liệu khống lồ đang cần ăn phải kí tên xử lí, một chút công việc xã giao cùng cần anh phải tự mình đi.

Sau khi Thẩm An Nhiên xuất viện, con người hoàn toàn không giống trước nữa rồi, trước đây có tính cách dịu dàng, ngoan ngoãn, nhu hòa như thế nào, bây giờ lại tức giận vô cớ ra sao.


Trước đây không có bệnh, cô tức giận thì thường sỉ nhục Lệ Đình Phong anh vài câu, mà bây giờ lại chỉ trốn ở trong một ngóc ngách nào đó, vào lúc mà anh không chú ý, trên tay cô lại nhiều thêm vài vết tự mình hại mình.

Thẩm An Nhiên rõ ràng không muốn nhận ý tốt của anh: “Nếu như khi mà anh đánh tôi có thể hạ thủ lưu tình, nhẹ nhàng một chút thì tôi đã cảm thấy rất tốt rồi”
Bạo lực gia đình chỉ có không lần và vô số lần, trước đây Lệ Đình Phong đánh cô chỉ đơn giản là tát vài cái thôi, nhưng từ sau khi nhà họ Thẩm bị lật đổ, anh ta đối với cô càng ngày càng không có tình cảm, nhốt cô ở trong phòng ngủ không cho ăn cơm, dùng còng tay khóa cô lại trên ban công, gió lạnh thổi, quỳ trên kính, bây giờ thì trực tiếp ném cô từ trên lầu hai xuống dưới đất.

Ở một nơi cao như thế, lập tức ném xuống tầng, nếu như ngoài ý muốn mà dập đầu xuống thì đã có khả năng cai là chảy máu não rồi tử vong, như cô đây mất một đứa bé thì đã là nhẹ lắm rồi Lệ Đình Phong dò sét cô một cái, cúi đầu xuống uống canh Thẩm An Nhiên chống cắm, nhìn những món ăn ở trên bàn, suy nghĩ sớm đã không biết bay đến phương trời nào rồi, Lệ Đình Phong nhìn thấy cô không động đũa tí nào thì liền cau mày: “Không hợp với khẩu vị của em à?”
“Không có khẩu vị, ăn không vào” Hôm nay những đồ ăn ngon lành có đưa vào trong miệng thì cũng giống như là nhai sáp nến vậy, căn bản cô không nuốt trôi gì cả”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.