Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 127



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Dừng xe, em muốn đi mua bánh kem”
Lệ Đình Phong nghe vậy liền dừng xe lại ở bên đường, người người cùng nhau đi vào tiệm bánh ngọt.

Thẩm An Nhiên nhớ đến trước đây đã đồng ý với Bạch Hải Châu là sẽ mang đồ ăn ngon đến cho cậu bé, trên đường nhìn thấy tiệm bánh kem liền thuận tiện mang vào đó, cô mua tổng cộng sáu mươi phần, tiêu hết gần sáu triệu đồng.

Túi lớn túi nhỏ dẫn theo, Lệ Đình Phong bỏ những túi bánh ngọt vào cốp sau của ô tô.


Đây là lần đầu tiên Lệ Đình Phong đến cô nhỉ viện, vài năm trước đã nghe nói Thẩm An Nhiên giúp đỡ cho cô nhi viện không ít, chút điểm này đã làm thay đổi ấn tượng về cô trong anh.

Trên ghế lái phụ, Thẩm An Nhiên nghiêng mắt nhìn về một biển báo của cô nhi viện ở bên ngoài cửa sổ: “Em muốn đi một mình”
Lệ Đình Phong nghiêng đầu qua nhìn cô: “Sao thế? Sợ anh làm em mất mặt à?”
Thẩm An Nhiên không nói gì cả, thậm chí đến nhìn cũng không thèm nhìn Lệ Đình Phong một cái.

“Thẩm An Nhiên, trước kia chẳng phải em rất thích đi theo anh đến các cuộc hội nghị sao?”
“Anh cũng biết nói là ngày xưa r Thẩm An Nhiên trước kia rất yêu Lệ Đình Phong, cứ tưởng kết hôn với anh là nhặt được báu vậy nên cứ liên tục bám theo anh ra khoe khoang.

Thẩm An Nhiên cho rằng câu nói này của mình thốt ra sẽ khiến Lệ Đình Phong tức giận nhưng không ngờ anh nhìn cô một lúc rồi đột nhiên dịu dàng nói: “Tuần sau có hội nghị đấu thầu, em đi với anh nhé”
Đây không phải bàn bạc mà là thông báo, thái độ ra lệnh một cách cứng rắn, anh trực tiếp dùng hành động để trấn áp sự phản kháng ngắn ngủi của cô.


Địa vị Lệ Đình Phong cao quý, trong mắt anh, đối xử với người như Thẩm An Nhiên cần phải có thái độ cứng rắn đúng lúc, tát một cái rồi cho thêm viên kẹo, đến khi cứng mềm cũng không chịu thì đánh cho đau mới thôi, làm gì có ai mà không sợ đau cơ chứ.

Thẩm An Nhiên quay qua nhìn Lệ Đình Phong, trong mắt anh rõ ràng đang hiện lên một tia sắc bén.

Sau khi xuống xe, Lệ Đình Phong nằm lấy tay của Thẩm An Nhiên, trên môi nở ra nụ cười đúng lúc, mặt trời hôm nay khá tốt khiến cả người anh trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, mất đi vẻ dữ tợn mọi ngày mà tăng thêm vài phần gần gũi thân thiện.

Thẩm An Nhiên vùng vẵng vài cái nhưng không thoát được nên để mặc anh, chỉ là cô không biết cử chỉ của họ khi lọt vào mắt người ngoài lại là một đôi vợ chồng son ân ái, một người giận dỗi một người dỗ dành.

Suy nghĩ của Thẩm An Nhiên rất khó giấu giếm khiến ình Phong càng khẳng định cô không cho mình vào trong chắc chản là có chuyện gì đó đang giấu anh.

‘Viện trưởng nghe thấy tiếng dừng xe bèn nhanh chóng chạy ra xem, sau khi nhìn thấy Thẩm An Nhiên bèn nhanh chóng gọi những đứa trẻ trong cô nhi viện chạy ra.


Mười mấy đứa trẻ vây quanh cô và ngoan ngoãn gọi: “Chị An Nhiên”
“Đây là bánh kem chị mang cho các em, các em đem vào chia nhau ra ăn đi” Cô mua rất nhiều, bình quân mỗi người sẽ được một cái và có thể ăn no.

Những đứa trẻ hơi nhút nhát nên không dám đưa tay lên nhận, cuối cùng viện trưởng phải mang bánh đi chia.


một đám trẻ con có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Thẩm An Nhiên ngồi bệt xuống phân phát bánh kem trong túi ra, cô vừa phát bánh kem vừa dùng lướt nhìn xung quanh, cô hoàn toàn không nhìn thấy hình bóng của Bạch Hải Châu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.