Lời phía sau quá đả thương người khác nên viện trưởng không nói ra “Con biết rồi” Bạch Hải Châu lẩm bẩm, trong lòng lao lao khó chịu, cậu ta siết chặt tay nghĩ tới ánh mắt và hành động vừa rồi Lệ Đình Phong làm với Thẩm An Nhiên, như vậy là không hề tôn trọng cô một chút nào cả.
Cậu thật sự muốn giết chết người kia giống như giết con chuột ban nãy vậy.
Lệ Đình Phong túm tay Thẩm An Nhiên dọc theo con đường, cũng mặc kệ xem cô có thể đuổi kịp hay không mà nện bước rất lớn.
“Đi vào đi” Dưới sự lý trí, anh mở cửa xe mà không có ném người vào.
Động tác của Thẩm An Nhiên khựng lại, nhìn nhìn cổ tay bị anh nắm tới nỗi đỏ hồng lên, cô duỗi tay xoa xoa nó, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Lệ Đình Phong, không biết bỗng nhiên anh ta phát điên cái gì.
Cô bị anh ta làm trò nhục nhã trước mặt bao nhiêu người như vậy mà cô còn không tức giận, vậy sao anh ta còn không biết xấu hổ mà siết tay cô như thế chứ?
Thẩm An Nhiên nhẹ nhàng mím môi, đem quà trong tay để ở ghế phía sau sau đó mới ngồi vào ghế phụ, ngoan ngoãn mà thắt chặt đai an toàn lại.
“Anh tức giận cái gì chứ?”
“Anh không thích ánh mắt thằng ngốc kia nhìn em, càng không thích em tiếp xúc gần với hẳn ta” Sắc mặt Lệ Đình Phong bao phủ bởi một lớp sương lạnh lẽo: “Thẩm An Nhiên, tốt nhất em nên cách xa hẳn †a ra một chút”
Nói đến cũng thấy buồn cười, nhìn Bạch Hải Châu và Thẩm An Nhiên đứng chung một chỗ mà anh lại cảm thấy có nguy cơ đến thế, cảm giác nguy cơ đó còn nghiêm trọng hơn cả cảm giác mà Tân Minh mang tới cho anh lúc trước.
“Lệ Đình Phong, đầu anh đang nghĩ cái gì vậy? Anh coi tôi là kỹ nữ à? Anh cảm thấy tôi cứ nhìn thấy đàn ông là muốn nhào lên sao? Tôi đối phó với một mình anh đã mệt lắm rồi, làm gì còn tâm tư để đi đối phó với mấy người đàn ông khác nữa?” Thẩm An Nhiên châm chọc cười nhạo.
Lệ Đình Phong nhấp môi mỏng đầy khẩn trương, siết chặt tay đang nắm lấy tay lái.
“Thẩm An Nhiên, mười sáu năm trước chúng ta đã gặp nhau ở đâu?”
Ánh mắt Thẩm An Nhiên sửng sốt, đây vẫn là lần đầu tiên Lệ Đình Phong nhắc tới chuyện mười sáu năm trước, sau khi sửng sốt một lát xong rất nhanh cô đã bình tĩnh lại.
“Không phải anh không nhớ rõ sao? Hỏi nhiều như vậy làm cái gì chứ?” Trước kia lúc cô yêu Lệ Đình Phong tới nỗi phát cưồng, luôn nói ở bên tai anh “Đã lâu không gặp” mà không sợ bị chê phiền, chỉ hy vọng anh có thể nhớ tới mình một chút.
Đáng tiếc là có một số chuyện đã quên đi thì chính là đã quên đi, tựa như cô đã từng mạnh mẽ ép mình đeo nhẫn lên ngón áp út, rốt cuộc thì từ một khoảnh khắc đó cô đã không đeo nữa.
Hiện tại cô không muốn nhắc tới chuyện mười sáu năm trước, khoảng thời gian tươi đẹp đó vãn luôn là một ký ức đáng nhớ đã khắc sâu ở trong lòng cô, cô sẽ không để bị Lệ Đình Phong làm ô nhiễm.
Lệ Đình Phong không hỏi nhiều nữa, địa điểm cụ thể khi bọn hị và quen nhau như thế nào anh cũng đã biết từ chỗ của bác sĩ m Thẩm An Nhiên không muốn nhắc tới việc đó nữa là chuyện tốt, anh còn sợ cô sẽ thường xuyên nghĩ gì đó.
“Thẩm An Nhiên, ký ức của anh vẫn chưa tốt lắm, rất nhiều chuyện trước kia anh đã quên mất hết nhưng về sau anh sẽ đối xử thật tốt với em, em cũng không cần nhìn mãi về những chuyện lúc trước nữa, quá khứ đã qua rồi thì hãy để cho nó qua đi…”
“Lệ Đình Phong, anh có tư cách gì mà nói đến chuyện lúc trước cùng tôi? Có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần một câu để quá khứ qua đi đơn giản này của anh là xong đâu!”
Chỉ một câu “những gì qua rồi thì cứ để nó qua đi” là xong thì còn cần pháp luật làm gì nữa? Nhất là Lệ Đình Phong càng không có tư cách nói tới chuyện đó.
Rốt cuộc cô có điểm nào phải xin lỗi anh ta chứ? Cô cũng đã thành như thế này rồi nhưng vì sao vẫn còn muốn ép cô?.