Con ngươi của Thẩm An nhiên hơi lạnh lùng, cô nhìn chằm chẵm chai nước trong tay, gẫn từng chữ nói: “Lệ Đình Phong, lúc tôi ở bệnh viện không phải cái gì cũng không cảm nhận được, tôi biết anh gọi điện thoại trong khi làm việc, biết anh coi những tài liệu nào, biết anh lúc đầu chuẩn bị muốn mua miếng đất này, tôi còn biết lúc đầu anh có hai kế hoạch, một là làng du lịch, kế hoạch còn lại là công viên giải trí”
Từ đầu anh đã quyết định phương án tốt nhất, lợi dụng cô để đánh bóng tên tuổi của mình.
Còn nói cái gì là vì cô, hỏi cô có cảm động không?
Thẩm An Nhiên bình tĩnh suy nghĩ lại quá khứ lại như có như không mà nói: “Lệ Đình Phong, anh nói tôi đây là nên cảm động sao?”
Nói xong cô không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười ở trong buồng xe nghe cực kỳ vang dội.
Lệ Đình Phong nhẹ mân mê môi mỏng.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, quả khế ở trước cổ họng giật giật: “Em cứ dùng lòng dạ đàn bà nhìn mọi việc như vậy thật sự không có ý nghĩa gì.
Tại sao không thể suy nghĩ tiến về phía trước sẽ tốt hơn? Có lúc không biết quá nhiều chuyện thì ngược lại sẽ tốt hơn, người muốn thõa mãn vừa ý thì thường sẽ thích tự lừa mình dối người hơn”
Quả nhiên… ngoại trừ việc lợi dụng cô thì Lệ Đình Phong vẫn chỉ có lợi dụng cô.
Trong đầu Thẩm An Nhiên đều là một màn đối mặt với phóng viên kia.
Lệ Đình Phong chính là bịa đặt.
rõ ràng vừa mới bắt đầu mọi chuyện cô đã biết đó đều là giả nhưng khi lời nói đó được chính anh nói ra thì trong lòng cô vẫn không thể kìm chế được giống như toàn bộ ấm áp của cả thế giới đều hòa vào trong máu của cô.
Đáng tiếc cô lại tỉnh táo quá mức, cũng không có các nào có thể tự lừa mình dối người.
Khóe miệng của Thẩm An Nhiên nở nụ cười mang theo sự chua xót.
Suy cho cùng thì cô cũng đã kết hôn với Lệ Đình Phong được bốn năm.
Tình yêu của cô rất hèn mọn.
Cô biết rõ là Lệ Đình Phong đang lợi dụng cô vậy mà cô còn tự lừa mình dối người cho đó là rung động.
cô cảm thấy vui mừng vì bây giờ mình đã thoát khỏi bùn lầy, đã không còn thương Lệ Đình Phong.
“Tôi đã không còn cách nào có thể yên tâm thoải mái mà lừa mình dối người nữa.
Tự lừa mình bốn năm đã đủ lảm rồi” Thẩm An Nhiên khàn giọng vừa nói.
Đình Phong cực kỳ ghét cái tình tình bướng bỉnh của người phụ nữ này.
Anh cũng biết rõ phần cảm tình này anh không có cách nào nắm giữ trong tay nhưng mà hết lần này tới lần khác anh đều không muốn buông tha.
Từ trước đến giờ anh đều là người như vậy.
Thứ mà anh muốn thì anh nhất định phải lấy cho bằng được.
Cho dù bản thân của thứ đồ đó không tình nguyện, cho dù điều đó sẽ rước đến rất nhiều phiền toái.
Lệ Đình Phong dẫn Thẩm An Nhiên đến một cái nhà hàng phương tây đã đặt từ trước.
Bên trong quán ăn trang hoàng đầy nguy nga lộng lẫy.
Bên ngoài cửa sổ tầng một là đài phun nước âm nhạc.
Tiếng đàn vi-ô-lông du dương cùng với ánh đèn chiếu lên cột phun nước tạo nên một khung cảnh cực kỳ đẹp đẽ Thẩm An Nhiên nhìn đài phun nước đến ngây ngẩn.
Bây giờ nếu cô không làm chuyện gì cả thì sẽ phân tâm mà trở nên thất thần, phải gọi chừng mấy tiếng cô mới có thể nghe được.
Lệ Đình Phong nhéo nhéo tay cô một chút hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Thẩm An Nhiên thu lại tâm mắt đang nhìn đài phun nước kia, cô nhìn vào trong ánh mắt đen nhắn của người đàn ông, vươn tay lấy đi ly rượu đỏ.
Lệ Đình Phong vươn tay ngăn cô lại nói: “Quên dạ dày của em rồi sao?”
Thẩm An Nhiên thu tay về chống càm, cười đến thất thanh: “Sao hiện tại anh lại quan tâm đến chuyện dạy dày của tôi như vậy? Là lo lng tôi sẽ bị ung thư dạ dày sao?”
“Sao em biết sẽ bị ung thư dạ dày” Anh vắn giống như trước kia, so với Thẩm An Nhiên càng tin cơ thể cô sẽ không bị làm sao hơn.
Trước kia cảm thấy thân thể của Thẩm An Nhiên rất tốt, được Hạ Minh Nguyệt truyên máu cho thì cô sẽ không còn bị bệnh.
Cho dù anh có dày vò cô bao nhiêu thì cô cũng không sảy ra chuyện gì.
Anh biết Thẩm An Nhiên có bệnh dạ dày nhưng cũng chỉ giới hạn ở bệnh dạ dày chứ chưa bao giờ thật sự nghiêm túc suy nghĩ rằng cô cũng có thể sẽ mắc cái căn bệnh ung thư dạ dày này..