Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 146





Có ai không trốn tránh trách nhiệm chứ? Khi thể hiện lòng căm thù thì ngôn ngữ giống như một con dao có thể đâm người ta máu tươi đầm đìa.

Vào lúc này Thẩm An Phú tiếp xúc với ánh mắt của cô, vô ý thức mà lui về sau, cảm thấy sợ hãi và khô khốc trong lòng như một con thú bị mắc kẹt trong vũng bùn lầy, vùng vẫy cũng không làm gì được.

Người phụ nữ nắm tay anh ta rõ ràng cảm thấy anh ta đang run rẩy, đối mặt với sự chất vấn lạnh lùng của Thẩm An Nhiên, cô ta cũng có chút ít sợ hãi, không biết người phụ nữ này có phải đang ỷ lại vào người đàn ông bên cạnh không.


Hiện tại sau khi biết rõ Thẩm An Phú đã sợ hãi, một cảm giác khác thường mạnh mẽ nổi lên, cảm thấy người đàn ông này thật sự vô dụng, rõ ràng còn sợ cả em gái mình.

Cô ta dùng sức bấm véo cánh tay của Thẩm An Phú: “An Phú, đây là cô ta đang trốn tránh trách nhiệm, lẫn lộn đầu đuôi.”
Sự đau đớn ở trên cánh tay bỗng dưng kéo thần chí của Thẩm An Phú trở về và sau đó ngay lập tức đưa tay lên sau khi bị lời nói của người phụ nữ kích động.

Thẩm An Nhiên không sợ chút nào, ánh mắt lạnh lùng mà dõi theo cánh tay trên không trung của anh ta, chỉ cần hôm nay một cái tát này của Thẩm An Phú đánh vào mặt cô thì từ nay trở đi cô và anh ta sẽ đoạn tuyệt quan hệt Lúc này, những lời nói của bố cô gọi cho cô trước khi chết cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.

“An Nhiên, giúp bố chăm sóc tốt cho anh của con.”
Một cái tát kia của Thẩm An Phú cuối cùng cũng không rơi xuống như cô mong đợi.

Anh ta thu tay lại khuôn mặt lạnh lùng, gắn từng chữ: “Thẩm An Nhiên mày cho rằng mày thật sự rất giỏi sao? Chỉ cần những người có liên quan với mày đều bất hạnh, mày chính là cái ngôi sao tai họa, biết Tân Minh không, mày có biết tại sao anh ta phải xuất ngoại không?

Chính là bị Lệ Đình Phong ép đi đấy! Lệ Đình Phong chèn ép Toàn Tâm, không ai dám hợp tác với anh ta, trong mắt người ngoài thì cũng sắp trở thành nhà họ Thẩm thứ hai rồi nên Tân Minh bất đắc dĩ phải lựa chọn xuất ngoại, lúc này mới bảo toàn được Toàn Tâm.”
Vẻ mặt của Thẩm An Phú vặn vẹo: “Lệ Đình Phong tại sao phải nhằm vào Tân Minh thì mày có lẽ sẽ biết rõ hơn bất kì ai khác.”
Toàn thân Thẩm An Nhiên cứng đờ, ánh mắt toát ra sự không thể tin nổi, run rẩy hỏi: “Anh nói cái gì?”
Thẩm An Phú dừng lại một chút, thay đổi giọng điệu, trong lúc vui vẻ mang theo sự mỉa mai: “Xem ra mày vẫn chưa biết, mày nói mày còn có mặt mũi nào để sống trên cối đời này, Thẩm An Nhiên mày tự cho là may được gả cho một người đàn ông tốt, hưởng thụ tất cả mọi thứ anh ta làm cho mày nhưng lại làm cho người bên cạnh bị bới ra ngay cả xương cốt cũng không còn.”
Thẩm An Nhiên trầm ngâm suy nghĩ, khi nghe được nửa câu đầu tiên, cô không chịu được mà che miệng, cắn chặt môi dưới trước khi phát ra âm thanh run rẩy.

Thì ra là như vậy, sự thật việc Tân Minh xuất ngoại vậy mà lại thành ra như thế này.

©ô làm sao lại có thể tin rằng là vì nghiên cứu nên anh ấy mới xuất ngoại chứ? Rõ ràng trước đó vẫn ở trong nước nghiên cứu, đã có một chút thành quả, sau khi ra nước ngoài thì anh ấy phải bắt đầu lại từ đầu.

Thẩm An Phú cười nhạo, anh ta quá hiểu đứa em gái này của anh ta, anh biết cách so sánh nỗi đau trên cơ thể cô, từng bước một bóp nát cõi lòng của cô thì mới có thể mang lại cho cô tốn hại thực sự.


Đặt trái tim lên trên hết, về sau chỉ cần Thẩm An Nhiên vừa nhìn thấy Lệ Đình Phong, nhớ tới Tân Minh thì cô sẽ thống khổ!
Thẩm An Phú lộ ra nụ cười đắc ý, ôm eo người phụ nữ đi qua, người phụ nữ liếc mắt nhìn Thẩm An Nhiên, khi đi ngang qua cô, cô ta giơ cùi chỏ đánh mạnh vào người cô.

Thân thể Thẩm An Nhiên lảo đảo đâm vào trên tường.

“Ôi, tôi không phải cố ý đâu”
Thẩm An Phú quay đầu lại ánh mắt dò xét Thẩm An Nhiên nhưng anh ta không thấy rõ mặt của cô, chỉ nhìn thấy bóng lưng mảnh mai của cô có chút nghiêng về phía trước, tay vịn lấy tường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.