Tống Á Đông chính là ở một vực kia, căn bản không có gì có thể so sánh được.
“Muốn tắm rửa không?”
“Không tắm.” Hạ Minh Nguyệt không hề cho anh ta một sắc mặt tốt nào, gương mặt nghiêm túc đi vào trong: “Anh bảo tôi tới đây làm cái gì?”
Tống Á Đông liếm liếm môi dưới, bất ngờ từ phía sau ôm lấy Hạ Minh Nguyệt, mập mờ đem tóc cô ngậm bên môi.
“Chúng ta lâu như vậy không gặp mặt, em không nhớ tôi sao?” Hơi thở nặng nề của người đàn ông phả vào bên cổ cô khiến cô ngứa ngáy.
Tôi còn muốn anh chết đi, trong lòng Hạ Minh Nguyệt mắng chửi anh ta, vẻ mặt cứng ngắc cắn chặt môi dưới.
Tổng Á Đông ôm cô rõ ràng cảm giác được sự bài xích của cô, nụ cười bên miệng càng lúc càng thâm sâu, anh ta ôm ngang Hạ Minh Nguyệt ném lên trên giường, vô cùng thân thiết nói: “Dù sao thì tôi cũng rất nhớ em, tại đây bốn năm hơn một ngàn ngày không thời khắc nào mà tôi không nhớ em”
Hạ Minh Nguyệt nghiêng một bên đầu, không có giãy dụa, nếu cô đã tới đây thì đã chuẩn bị tốt tâm | lý, nhưng khi Tống Á Đông nói xong lời tâm tình sau đó hôn lên cô vẫn cảm thấy ghê tởm.
Trong lòng cô mang theo đủ các loại cảm xúc, có chán ghét có oán hận, hận Lệ Đình Phong vì cái gì mà đối tốt với Thẩm An Nhiên như vậy?
Dưới sự oán hận này, cô chủ động cầu dẫn Tổng Á Đông, có suy nghi muốn dùng cách thức này để trả thù Lệ Đình Phong.
Anh không phải từ đầu đến cuối cũng không chịu đụng đến cô sao? Vậy cô liền ngủ cùng người đàn ông khác, Hạ Minh Nguyệt cô cũng không phải không có ai yêu..
Tổng Á Đông ôm Hạ Minh Nguyệt, đôi mắt híp lại, anh ta có thể cảm nhận được Hạ Minh Nguyệt có tâm sự, người phụ nữ trong khung lộ ra ánh mắt ác ý, cô rất giỏi về ngụy trang, nhưng bốn năm trước anh ta đã nhìn ra được thủ đoạn của cô và thứ mà cô để ý nhất.
“Tổng Á Đông anh muốn có tiền không?”
Hạ Minh Nguyệt tựa vào trên người anh ta, giống như một con rắn độc, nhìn thật nhu nhược lại không có xương, thực ra trên răng nanh lại dính đầy nọc độc, chỉ cần không cẩn thận sẽ chết ở trên người cô ta.
Tổng Á Đông cũng không sợ, anh ta nắm lấy chiếc cằm của cô: “Muốn chứ, ai lại không thích tiền”
Một tay Hạ Minh Nguyệt bắt lấy bàn tay đang nắm cằm cô, giọng nói mang theo sự mê hoặc: “Vậy anh giúp tôi giết một người”
Tổng Á Đông chau mày, vẻ mặt lại không có gì ngạc nhiên: “Em muốn ai chết?”
“Thẩm An Nhiên” Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự thù hận, cô muốn Thẩm An Nhiên chết, cô cố chấp mà cho rằng chỉ cần Thẩm An Nhiên chết rồi, tất cả sẽ quay về với quỹ đạo ban đầu, Lệ Đình Phong là của cô, vĩnh viễn là của cô.
một mũi tên chết hai con nhạn, Hạ Minh Nguyệt em cho là tôi ngu ngốc sao?”.