Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 167





“Cháu không đi” Giọng nói của Thẩm An Nhiên có chút khàn, thuận tay đưa văn kiện trong tay cho Triệu Việt bảo anh ta cất.

Xoay người rời đi, Thẩm An Nhiên lau lau khóe mắt, cũng may là vẫn chưa rơi nước mắt.

Thẩm An Nhiên biết, từ nay cô và nhà họ Tần xem như hoàn toàn cắt đứt quan hệ, giữa bọn họ chỉ có hợp tác kinh doanh chứ không còn tình cảm khác.

Lê Đình Phong đem những người yêu cô đuổi đi từng người một, khiến cho cô đơn độc không người thân, cả đời người quan trọng nhất là cái ăn và tình cảm, Lệ Đình Phong là muốn đem cô thuần hóa thành thú cưng chỉ biết phục tùng anh ta.


Công việc làm ăn của nhà họ Tần trong mấy nay vô cùng đạm, tổn thất rất nặng, đều nói là do đắc tội Lệ Đình Phong, hiện tại tập đoàn Đại Phong đã chủ động tới cửa hợp tác, lời đồn tự nhiên cũng phá bỏ, không bao lâu nữa nhà họ Tần sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu.

Thẩm An Nhiên yên tâm, kí xong hợp đồng gánh nặng trong lòng cô như được trút xuống.

Ngày tháng cứ đâu vào đấy mà trôi qua, thoáng chút đã qua nửa tháng, Thẩm An Nhiên đi làm ở Đại Phong, người đàn ông ngày thường luôn bận rộn suốt ngày cũng không biết sao cứ rảnh rỗi nhìn chằm chằm cô, mỗi ngày gọi cô lên ăn cơm, cùng nhau về nhà, cùng nhau đi ngủ, lại cùng nhau đi làm, cuộc sống rất có quy luật, hơn nữa lại uống thuốc đúng giờ, bệnh của Thẩm An Nhiên hiếm khi duy trì được lâu như vậy mà không tái phát.

Bọn họ giống như một đôi vợ chồng ân ái, điều này không giống như những gì trong nội dung báo chí đưa tin.

Thẩm An Nhiên còn không biết được, cô và Lê Đình Phong đã bị nhân viên lén lút đặt là “vợ chồng gương mẫu”, lúc nào cũng như vậy, càng ngày càng ân ái, quả thực chính là một tấm gương điển hình.

Ngày hôm nay, Thẩm An Nhiên đi bệnh viện kiểm tra, tinh thần rất tốt không có dấu hiệu tái phát bệnh, Tô Thanh Kiều đem thuốc mà Tần Minh gửi đưa cho cô, nhân tiện lại rút năm ống máu.

“Cảm thấy tháng này có nghỉ ngơi khá tốt, khí sắc đã đỡ rất nhiều”
Thẩm An Nhiên bất giác sờ lên mặt mình: “Cũng được.”

“Cứ duy trì như vậy là tốt rồi, bây giờ cô còn nôn ra máu không?” Tô Thanh Kiều hỏi.

“Tuần trước có nên một lần, có lẫn máu, không nhiều lắm so với trước kia tốt hơn rồi.”
“Vậy là tốt rồi” Tô Thanh Kiều gật đầu, dừng một chút nói: “Lệ Đình Phong hôm nay cùng cô tới”
“Không có
“Vậy đúng lúc.”
Thẩm An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Tô Thanh Kiều đang ở trước mặt bỗng nhiên đứng dậy: “Có người ở bệnh viện lý đợi cô một tháng rồi”
Ai sẽ ở bệnh viện chờ cô một tháng? Thẩm An Nhiên nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, cho đến khi Tôi
Thanh Kiều gọi một cuộc điện thoại, đợi vài giây sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Cánh cửa hơi hé ra, Thẩm An Nhiên nhìn ra ngoài thông qua khe cửa thấy được rõ ràng người đang đứng bên ngoài, là Bạch Hải Châu,
Bạch Hải Châu chạy một đường đến đây, sợ chậm một bước Thẩm An Nhiên lại rời đi, cậu ta thở hổn.

hển mấy hơi, lau khô mấy giọt mồ hôi trên trán, lịch sự gõ cửa.

Tô Thanh Kiều dùng ánh mắt ra hiệu cho Thẩm An Nhiên.


Thẩm An Nhiên do dự một chút, đứng dậy đi qua mở cửa ra, Bạch Hải Châu cao hơn cô một cái đầu.

Thẩm An Nhiên hơi hơi ngửa đầu hỏi: “Anh ở bệnh viện vẫn luôn chờ tôi?”
Một người đàn ông lại dễ dàng đỏ mặt, sắc mặt Bạch Hải Châu có chút không tự nhiên, sau khi lui vài bước mới nặng nề mà “Ừm” một tiếng.

“Chờ tôi làm gì? Có việc gì quan trọng sao? Tại sao không gọi điện thoại cho tôi?” Cô một hơi đưa ra ba vấn đề.

Đầu óc Bạch Hải Châu có chút ngốc, phản ứng chậm chạp, vấn đề rất đơn giản mà suy xét rất lâu mới dám trả lời: “Lúc trước cô nói không được liên lạc với cô, nếu liên lạc thì cô sẽ không để ý tôi nữa.”
Thẩm An Nhiên giật mình, nhớ đến mình đúng thật từng nói như vậy với Bạch Hải Châu,
“Vậy anh tại sao ở bệnh viện chờ tôi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.