Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 171





Phòng riêng rất lớn, ánh đèn hiệu ứng màu xanh tím tràn ngập các góc, Thẩm An Nhiên vội vàng liếc mắt nhìn rồi chính thức nhìn người đàn ông mở cửa trước mặt.

Cảm giác đầu tiên của Thẩm An Nhiên là người bên kia cao lớn, mặc áo ngắn tay, cánh tay ngang với
đùi cô, cơ bắp to lớn, mạch máu nhô ra khỏi da, hơi thở mạnh mẽ khắp người.


Thẩm An Nhiên ổn định tâm trí, bình tĩnh nói: “Thẩm An Phú ở đâu?”
Điều này nói rằng bên kia của Thẩm An Phú đã biết cô là ai, người đàn ông cao lớn quay đầu lại và nói với một giọng mạnh mẽ: “Ông chủ, cô Nhiên đến rồi”
“Cho cô ấy vào” Đó là giọng nói trên điện thoại.

Người đàn ông nhường qua một bên: “Mời vào”
Phòng bao to như vậy, mấy người đàn ông trung niên mặc tây trang đi giày da ngồi ở trên sô pha, mỗi người được một hai cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh.

Thẩm An Nhiên cũng có tiếng ở Sài Gòn, khi cô đi vào cảm giác ánh đèn ở trong phòng bao đều tối sầm đi vài phần khiến mấy cô gái đẹp đang tiếp khách trong kia trở nên bình thường, không có gì đặc biệt cả.

Thẩm An Nhiên liếc mắt một cái, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người đàn ông ngồi ở giữa, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao cô lại thấy giọng nói ở trong điện thoại nghe quen tai.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên cô tới sòng bạc ngầm, nhưng đối với bối cảnh ở đây thì cô cũng từng có hiểu biết, và cũng biết tên của người đã thành lập sòng bạc này là gì.


Trần Hâm Bằng tuỳ tiện vẫy vẫy tay với cô rồi nói: “Cô Nhiên, cô cứ ngồi tuỳ ý đi”
Lần này Thẩm An Nhiên tới đây chủ yếu là để mang Thẩm An Phú đi, nhưng đã ngó một vòng cũng chưa thấy Thẩm An Phú đâu, cô đứng yên không nhúc nhích hỏi: “Thẩm An Phú đâu?”
“Đi, dẫn người tới đây.” Trần Hâm Bằng phân phó cho người bên cạnh.

Phục vụ đưa rượu mới vào xong thì đi ra ngoài, cửa không đóng, Thẩm An Nhiên đứng ở giữa phòng bao, đối mặt với ánh mắt xa lạ của mọi người cô cũng không sợ hãi chút nào mà vẫn bình thản ung dung.

Sau một lúc lâu, cô nghe được bên ngoài có tiếng động truyền đến, vệ sĩ trực tiếp đạp Thẩm An Phú vào trong.

Thẩm An Phú bị quăng ngã xuống, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng và buộc chặt vào nên không thể động đậy, gương mặt và ánh mắt hoảng loạn nhìn nhìn khắp nơi, lúc nhìn thấy Thẩm An Nhiên xong thì ánh mắt anh ta sáng ngời, đầu gối cọ cọ bò về phía trước tới bên chân Thẩm An Nhiên: “An Nhiên, mau
dẫn anh đi đi”

Thẩm An Nhiên nhíu mi, trong ánh mắt có một chút phiền chán, cô lấy từ trong túi ra một tấm thẻ: “Trong tấm thẻ này có mười ba tỷ rưỡi, còn mười sáu tỷ rưỡi thì kéo dài thời hạn”
Trần Hâm Bằng nhướng mày có chút ngoài ý muốn, từ trước đến nay ông ta là một người thích làm việc sảng khoái, nhưng sảng khoái và lưu loát giống như Thẩm An Nhiên, ngay cả một câu cũng không hỏi liền trực tiếp đưa tiền ra thì quả thật là hiếm thấy.

Trần Hâm Bằng ngậm điếu thuốc ở trong miệng, đôi mắt hơi híp: “Thật không tin cô Nhiên lại tin tưởng tôi như vậy.”
“Những người khác nợ cả ba chục tỷ thì có lẽ tôi còn phải suy nghĩ một chút xem vấn đề ở chỗ nào, nhưng mà đây là anh ta” Thẩm An Nhiên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thẩm An Phủ trên mặt đất một cái: “Anh ta thua mấy chục tỷ là chuyện bình thường, tôi cũng tin là ông chủ Bằng sẽ không lừa tôi”
Trần Hâm Bằng búng búng tàn thuốc, liếc mắt một cái với tên cấp dưới ý bảo nhận lấy thẻ trong tay của Thẩm An Nhiên rồi dùng máy đếm kiểm tra tiền đi.

“Đúng là mười ba tỷ rưỡi, không sai”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.