Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 180





Từ trước đến giờ thể chất của Thẩm An Nhiên đã không tốt, sắc mặt cũng vốn đã tái nhợt, bây giờ lại trắng bệch như tờ giấy mỏng manh bị ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu như thể cô đang dần dần biến mất ở trong vòng tay anh.

Lê Đình Phong kéo ga trải giường quấn quanh người Thẩm An Nhiên và ôm chặt lấy cô.

Lần này Lê Đình Phong đã dẫn theo không ít người đến đập phá toàn bộ sòng bạc, nhìn Trần Hâm Bằng không mảnh vải che thân đang cuộn.

tròn trên mặt đất, trong mắt anh ta lóe lên một tia lạnh lẽo như muốn giết người.


“Trói người lại và nhốt vào tầng hầm cho tôi”.

Trần Hâm Bằng không ngờ người ông ta chọc phải lại là một vị vua tàn bạo như vậy, bây giờ ông ta vô cùng hối hận vì đã không nghe lời Thẩm An Nhiên nói, ông ta muốn giải thích gì đó nhưng Lê Đình Phong đã ôm Thẩm An Nhiên nhanh chóng rời khỏi đây mà hoàn toàn không cho ông ta có cơ hội giải thích.

Lệ Đình Phong ôm Thẩm An Nhiên đến bệnh viện, vết thương trên cổ tay cô rất sâu nên chảy rất nhiều máu, nhưng cũng may đã đưa đến bệnh viện kịp thời cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.

Nhưng vết thương ngoài da thì rất nhiều, đặc biệt là những vết thương giăng chéo khắp nơi trên lưng của cô, da thịt bong tróc khiến người ta nhìn vào cũng thấy đau.

Lê Đình Phong đứng bên cạnh nhìn bác sĩ tiêm thuốc cho Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên đã ngủ thiếp đi nhưng lông mày vẫn còn nhíu chặt lại.

Lê Đình Phong quay mặt đi không đành lòng nhìn nữa, nhìn những vết thương như vậy trên người cô đến anh còn cảm thấy đau huống chi là Thẩm An Nhiên đang phải chịu đựng.

Lê Đình Phong nắm chặt tay thành nắm đấm, Trần Hâm Bằng anh đã nhớ kỹ rồi!

Sau khi Thẩm An Nhiên đã ổn định, Lệ Đình Phong đi đến tầng hầm nơi giam giữ Trần Hâm Bằng.

Ngay lúc này, tất cả đều nhìn thấy Lê Đình Phong nổi giận đến dựng cả tóc gáy chỉ vì một người đẹp, anh cầm con dao chặt đứt ngón tay của Trần Hâm Bằng rơi xuống đất.

Trần Hâm Bằng bị trói vào cây cột đau đớn ngất xỉu lại bị dội nước lạnh tỉnh lại, nhìn thấy tầng hầm tối om khiến cả người ông ta toát ra mồ hôi lạnh.

Nước tạt lên người Trần Hâm Bằng đã bỏ thêm muối, lúc đổ lên vết thương khiến người ta đau đớn đến mức sống không bằng chết.

Trần Hâm Bằng bị trói vào cây cột, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc, bị tra tấn như vậy còn không bằng dùng một dao giải quyết luôn đi cho thoải mái, nhưng Lệ Đình Phong và ông ta cũng giống nhau, trời sinh đã thích tra tấn người khác.

Con dao nhỏ được nung đỏ bừng rồi dí thành một dấu vết trên người ông ta khiến ông ta bị bỏng, sau đó mũi dao đó lại cắt bỏ lớp da thịt đã bị nướng đi.

“Tôi sai rồi, tổng giám đốc Lệ, ngài hãy bỏ qua cho tôi được không”
“Lúc Thẩm An Nhiên xin ông tha ông có buông tha cho cô ấy hay không?”

Căn bản là Thẩm An Nhiên không có xin tha, nhưng cho dù lúc ấy cô có xin tha thì ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô.

“Cởi quần ông ta ra”
Cấp dưới đang tra tấn không nói hai lời mà buông con dao nhỏ xuống, cởi quần của Trần Hâm Bằng ra.

Trần Hâm Bắng bị doạ đái ra quần, quần của ông ta có một chút mùi của nước tiểu, người đàn ông cầm quần làm vẻ mặt ghét bỏ mà cau mày.

Trần Hâm Bằng không biết Lệ Đình Phong muốn làm cái gì, nhưng mà nghĩ lại đã cởi quần ông ta ra thì chắc chắn không có chuyện gì tốt cả, chỗ phía dưới bị gió thối lạnh vốn đã khiên ông ta sợ hãi, hiện giờ còn sợ hãi kinh khủng hơn, da đầu ông ta tê dại, hai lỗ tai vang âm ầm lên, bắp chân không ngừng đảo quanh.

Sắc mặt Trần Hâm Bằng trắng bệch, run run mà mở miệng: “Tổng giám đốc Lệ, ngài… Đây là…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.