Thẩm An Nhiên che miệng bật cười thành tiếng, trong ý cười toàn là châm chọc: “Cô không cần biết tôi đang mắng ai, tôi chỉ muốn nói cho cô biết cô xem bồn cầu thành bảo vật, nhưng người khác thì không giống vậy, tôi cũng nhắc nhở cô một câu đó là cô cũng đừng quá tự tin.
Nếu Lệ Đình Phong thật sự coi cô là bảo bối thì đã sớm kết hôn với cô rồi, lúc trước cô có đọc bình luận dưới hotsearch không?
Nếu như anh ta yêu cô thì sao có thể nhãn nhịn nhìn cô bị kẻ trên mạng mắng là người thứ ba chứ”
Hạ Minh Nguyệt phản bác: “Tôi mới không phải là người thứ ba!
Dựa theo thứ tự trước sau mà nói, cô mới là hồ ly tỉnh!”
Thẩm An Nhiên giơ điện thoại ra xa, có thể cãi nhau với cái điện thoại, cô thực sự đánh giá cao Hạ Minh Nguyệt rồi, bản thân cô ta chẳng khác gì bà thím bán rau ở ngoài chợ.
Sau khi biết không thể nói rõ ràng với cô ta, Thẩm An Nhiên trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Minh Nguyệt chửi mắng vào điện thoại một trận, nghe trong điện thoại không còn tiếng nữa, còn tưởng rằng đối phương sợ, kết quả nhìn thấy màn hình đã tắt của điện thoại mới biết Thẩm An Nhiên đã sớm tắt điện thoại lúc nào không biết.
Cô ta bể điện thoại di động, nhe răng trợn mắt mắng một câu: “Tiện nhân!”
Hạ Minh Nguyệt tức đến đau tim, trên lầu truyền tới động tĩnh của ‘thím Vương đang cẩn thận gõ cửa một cái.
“Cô Hạ cô đã tỉnh chưa? Đã làm xong cơm rồi.
Hạ Minh Nguyệt ép cơn giận xuống, nhặt điện thoại di động trên đất lên, đáp lời: “Ừ, tôi sẽ xuống ngay”
Hạ Minh Nguyệt mở ngăn tủ tìm cái áo khoác mặc vào, che khuất vết tích trên ngực, cô ta mở điện thoại lên rồi quay lại phần tin nhắn.
Nhìn thấy giấy triệu tập, trong đầu Hạ Minh Nguyệt nảy ra một chủ Sáng sớm hôm sau, Hạ Minh Nguyệt gọi điện thoại cho Lệ Đình Phong, đối phương không nhận, cô ta lại gọi cho Triệu Việt.
Triệu Việt nhận điện thoại, trả lời: “Hôn nay tổng giám đốc Lệ có một hội nghị quan trọng cần triển khai, sợ là không có thời gian gặp cô, để hôm khác được không”
“Tôi có thể chờ anh ấy, muộn bao nhiêu cũng được, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy: “Vậy cô chờ tôi một lát, tôi phải hỏi ý kiến của tổng giám đốc Lệ trước.”
Một lát này, đợi cả buổi chiều mới nhân được phản hồi của Triệu Việt, Hạ Minh Nguyệt cũng biết là do Lệ Đình Phong vốn dĩ không muốn gặp cô ta.
Thật vất vả đợi được tin tức ly hôn của anh ta và Thẩm An Nhiên, cô ta không muốn cứ buông tha như vậy.
Hạ Minh Nguyệt trực tiếp đón xe đi Hà Thành, cô ta không có chìa khóa ở đây, mật mã trên cửa chính cũng đã được sửa lại, cô ta chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa như một con chó giữ nhà.
Hai ngày này nhiệt độ hạ xuống thấp, nhiệt độ chệnh lệch ngày đêm vô cùng lớn, lúc cô ta tới còn chưa cảm nhận được gì, sau khi đợi tới lúc trời gần tối mới cảm thấy khí lạnh.
Cô ta mặc một chiếc quần dài đeo thêm một cái túi, không mang áo khoác ngoài, ngoài trời toàn sương mù, ngay cả một ngôi sao cũng không có, thời tiết như vậy hiển nhiên là muốn mưa, Hạ Minh Nguyệt lấy điện thoại di động ra liếc nhìn dự báo thời tiết, quả nhiên thấy báo là sẽ mưa.
Hạ Minh Nguyệt xoa xoa bả vai của mình, ngồi lên chiếc ghế ở bên ngoài, chờ tới tám giờ tối, bầu trời đã có mưa nhỏ, cô ta phải chuyển tới dưới mái hiên vừa tránh mưa vừa đợi người.
Cả người Hạ Minh Nguyệt lạnh lẽo tới run lập cập, mưa phùn xen lẫn gió lớn, cho dù cô ta trú dưới mái hiên cũng chẳng tránh được bao nhiêu mưa, để sưởi ấm, Hạ Minh Nguyệt chỉ phải ngồi xổm người xuống.
Cô ta lại đợi hơn một tiếng nữa, mắt thấy sắp tới mười giờ rồi, một luồng ánh sáng từ đẳng xa chiếu tới, mắt Hạ Minh Nguyệt sáng lên, vội vội vàng vàng đứng lên chỉnh sửa tóc và quần áo lại..