“Tay phải bị người ta chặt đứt, tay trái bị đánh đến đứt gân, tĩnh mạch của tay trái còn có thể nối được nhưng sẽ có di chứng, còn tay phải thật sự không có cách nào” Cô ấy vừa đi xem qua, bàn tay trực tiếp biến mất ở trên cổ tay, có lẽ là bị người khác dùng một nhát dao chém đứt, miệng vếch thương rất phẳng.
“Tay phải không thể nối được sao?”
Thẩm An Nhiên phải kiên cường theo ý muốn của mình, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch và giọng nói hơi nhỏ thì những mặt khác cũng không có gì bất thường.
Tô Thanh Kiều lắc đầu: “Không tìm được tay phải của anh ta: Nếu không thể tìm thấy tay phải bị chặt bỏ thì cả đời này Thẩm An Phú sẽ là một người tàn phế.
Ai sẽ chặt tay anh ta? Nghe nói những người gần đây mà Thẩm An Phú đắc tội thì chỉ có Trần Hâm Bằng, nhưng lúc này Trần Hâm Bằng còn nằm ở bệnh viện thì lấy đâu ra sức lực để đi chặt tay người khác.
Thẩm An Nhiên nghĩ đến người có khả năng ra tay tàn nhẫn nhất đối với Thẩm An Phú — Lệ Đình Phong!
Ngoài trừ Lệ Đình Phong thì còn có ai sẽ chặt tay Thẩm An Phú, vì để cảnh cáo cô, anh không ngần ngại làm tổn thương người không có liên quan.
Thẩm An Nhiên run rẩy mà siết chặt nắm tay, đưa lên miệng rồi cắn chặt mu bàn tay.
Tô Thanh Kiều nhìn thấy bộ dạng như người mất hồn lạc phách của cô, trong lòng cô ấy căng thẳng: “Thẩm An Nhiên!”
Mu bàn tay đã bị căn đến chảy máu, nhưng Thẩm An Nhiên lại giống như không có một chút cảm giác đau đớn, hàm răng còn cắm vào da thịt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, cô vùi đầu vào phía trên và run rẩy một cách kịch liệt.
“An Nhiên!” Tô Thanh Kiều hơi sốt ruột, đè hai bả vai của cô với ý đồ kéo ý thức của cô trở lại, cô ấy vươn tay vén sợi tóc mai của cô lên, vỗ vỗ mặt cô: “An Nhiên, cô tỉnh lại đi, tỉnh, đừng tự làm mình bị thương nữa, cô có như vậy thì tay của Thẩm An Phú cũng không thể trở lại”
Thẩm An Nhiên run run chuyển động tròng mắt, trên mặt không có thêm biểu cảm gì, đây là lần đầu tiên Tô Thanh Kiều nhìn thấy cô có dáng vẻ giống như một đứa trẻ không có linh hồn.
Thẩm An Nhiên hơi mất khống chế mà lấy tay che mặt lại, hốc mắt nóng hổi đã trở nên đau rát: “Tay của anh trai của tôi bị đứt là vì tôi, nếu tôi không nói đến chuyện ly hôn với Lệ Đình Phong thì tay của anh ấy sẽ không sao, là tôi hại anh ấy trở thành người tàn phế…”
“Không phải!” Cô ấy không thể tiếp tục nghe Thẩm An Nhiên nói tiếp: “Việc Thẩm An Phú đứt tay không có liên quan đến cô, có trách thì phải trách tên kỳ quái Lệ Đình Phong kia.
Huống chỉ anh ta cũng đáng bị như vậy, khi anh ta lừa cô đến sòng bạc thế giới ngầm để giao cho Trần Hâm Bằng thì cũng không hề nghĩ đến cô, suýt chút nữa đã hại cô mất mạng.
Đứt tay cũng là sự trừng phạt dành cho anh ta, như vậy thì anh ta sẽ ghi nhớ và không đi đánh bạc nữa”
Tô Thanh Kiều là một người vô cùng lý tính, trong lòng nghĩ như thế nào thì sẽ nói ra như thế ấy.
Bây giờ Thẩm An Phú bị như vậy, tất cả đều do anh ta gieo gió gặt bão.
Tinh thần của Thẩm An Nhiên lại xuất hiện sự hỗn loạn, cảnh tượng thê thảm khi bố nhảy lầu tự sát vẫn luôn hiện về trong tâm trí cô, đôi tay của cô che lại hai mắt một cách gắt gao, dùng sức lớn đến mức giống như muốn móc hai con mắt nóng bỏng của mình ra.
Tô Thanh Kiều dâm chân, dùng sức nắm chặt lấy tay của Thẩm An Nhiên rồi đưa cô tới văn phòng, cô ấy lấy từ trong ngăn kéo ra một cái túi hồ sơ, bên trong là toàn bộ báo cáo về sức khỏe của Thẩm An Nhiên.
Cô ấy đổ toàn bộ giấy tờ ở bên trong ra khắp một bàn, sau đó nắm lấy ngón tay của Thẩm An Nhiên chỉ vào báo cáo ở trên mặt bàn.
“An Nhiên, cô nhìn xem, đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô, tế bào ung thư ở trong cơ thể của cô đã được khống chế, cô không thể từ bỏ vào lúc quan trọng như vậy được”
Tô Thanh Kiều cầm báo cáo đưa đến trước mặt Thẩm An Nhiên, sốt ruột nói: “Cô nhìn này, ung thư dạ dày đã được khống chế, cô còn có rất nhiều thời gian để làm rất nhiều việc..