Triệu Việt bị dọa không hề nhẹ, trực giác mách bảo bây giờ tâm trạng của Lệ Đình Phong thật sự không tốt, anh ta nên tránh đi một chút.
Đang chuẩn bị lén rời đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, phía sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Lệ Đình Phong.
“Mang tài liệu lại đây”
Triệu Việt đi qua và đặt tài liệu trong tay lên cái bục lớn, trong lòng anh ta không biết mình nên đi hay là ở lại.
Sắc mặt của Lệ Đình Phong vẫn rất tệ, lật vài tờ tài liệu, càng xem thì càng không vừa mắt, sau đó ném chúng xuống đất: “Để cho bọn họ làm lại!”
Mấy ngày hôm nay tâm trạng của Lệ Đình Phong không tốt, ngay cả những người trong công ty cũng không ngừng kếu trời khóc đất, than khổ.
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp” Triệu Việt nhặt “Một đống giấy phế liệu” ở trên mặt đất lên, đang muốn rời đi thì Lệ Đình Phong bỗng nhiên gọi anh ta lại.
“Cậu có biết chuyện anh trai của Thẩm An Nhiên bị chặt đứt tay không?”
Triệu Việt sửng sốt: “Chặt đứt? Tại sao lại bị đứt?”
“Vừa rồi Thẩm An Nhiên gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói rằng là tôi chặt đứt tay anh trai cô ấy”
Bây giờ Triệu Việt đã hiểu vì sao tâm trạng của Lệ Đình Phong lại không tốt, hóa ra là bị Thẩm An Nhiên đổ oan.
Nhưng mà cũng không trách được khi người ta đổ oan cho anh, chính anh đã từng nói mình sẽ làm những chuyện đó, chẳng lẽ trong lòng anh lại không đếm số lần sao? Chưa nghe qua câu chuyện cậu bé chăn cừu và chó sói sao?
“Cái này còn không phải là bởi vì trước đây anh dùng một tay che trời, không phân biết đúng sai mà đổ oan cho người khác” Triệu Việt nói thầm.
Ở phía đối diện, sau khi Lệ Đình Phong nghe xong thì sắc mặt dần dần lạnh đi: “Một tay che trời, chẳng phân biệt đúng sai? Cậu hất cùi chỏ ra ngoài thật là lợi hại”
Lệ Đình Phong nhìn lướt qua Triệu Việt, ánh mắt âm u lạnh như băng, Triệu Việt đối diện anh, trong lòng hoảng sợ, căng thẳng nói lảng qua chuyện khác: “Vậy không phải cần giải thích với vợ một chút sao?”
“Giải thích cái gì chứ?”
“Đương nhiên là giải thích anh không có chém tay anh cô ấy Lệ Đình Phong nheo mắt: “Cô ấy đã nhận định đó là do tôi làm rồi, tôi có giải thích cũng không có tác dụng” Anh cũng xem như là tự lãnh hậu quả xấu rồi, nếu như không phải anh cứ luôn dùng Thẩm An Phú ra để uy hiếp Thẩm An Nhiên, cô cũng sẽ không đổ oan cho anh.
“Cậu sai người đi điều tra một chút, xem thử là ai đã ra tay”
Triệu Việt gật đầu: “Vậy tổng giám đốc Phong, tôi đi ra ngoài trước nhé.”
“Đợi đã, tôi còn một chuyện nữa muốn hỏi cậu” Sắc mặt Lệ Đình Phong hơi dịu đi, không còn lạnh như băng như lúc nãy nữa, nhưng lại trở nên trâm tư vì một chuyện khác.
“Thẩm An Nhiên nói tôi chưa từng xem cô ấy là vợ, quan hệ giữa tôi và cô ấy trong mắt người ngoài có phải hỏng bét rồi không?”
Triệu Việt dè dặt hỏi một câu: “Tổng giám đốc Phong, anh có thể nghe tôi nói sự thật không?”
Ánh mắt Lệ Đình Phong lại lạnh đi.
Trong lòng Triệu Việt hơi run, nói chuyện với Lệ Đình Phong phải không được rụt rè sợ hãi, vậy phải đầy đủ tố chất tâm lý bình tĩnh và vững vàng mới được.
Triệu Việt theo Lệ Đình Phong nhiều năm như thế, cấp bậc cũng coi như khá cao, từ xưa đến nay, lo lắng sợ hãi đã rèn luyện cho anh ta bản lĩnh kiên định vững vàng.
“Bây giờ còn được, nhưng thái độ lúc trước của anh đối với cô ấy, thì không thể chỉ dùng từ hỏng bét để hình dung …”.