Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 206





Luật sư Tiêu thở dài, lắc đầu.

“Cô Thẩm, chúng ta đi thôi…
“Muốn đi đâu?” Lệ Đình Phong mang theo vệ sĩ tới, vừa lên đến liền muốn đuổi luật sư Tiêu đi, luật sư Tiêu người ít không địch lại đông liền bị xô đẩy ra ngoài.


Thẩm An Nhiên nhìn nhân viên trên sân khấu sắp xếp tài liệu một cách thản nhiên rồi rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

Tòa án đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nước mắt của Thẩm An Nhiên, tiếng nghẹn ngào run rẩy từ cổ họng khiến người ta cảm thấy trong lòng khó chịu.

Thẩm An Nhiên chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đi tới trước mặt cô, nước mắt cứ thế lăn dài: “Lệ Đình Phong, tôi đã không yêu anh rồi, anh vì cái gì còn muốn dây dưa không dứt với tôi?”
“Lúc trước người bắt buộc tôi lấy cô chính là cô, bây giờ người nói yêu cũng là cô, Thẩm An Nhiên dựa vào cái gì mà cô chỉ cần nói một câu muốn rời khỏi tôi thì tôi phải thả cô đi, cô cho rằng Lệ Đình Phong tôi là người nào?” Lệ Đình Phong đưa †a ra, động tác ôn nhu lau đi nước mắt ở khóe mắt của cô.

Cô đang thống khổ như vậy, Lệ Đình Phong biết rõ được giờ phút này anh không nên cười, nhưng anh không nhịn được: cô không phải muốn rời đi sao? Tôi cho cô cơ hội, nhưng nếu cô đã không rời đi được thì chỉ có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi cho đến lúc chết đi.

Hai con ngươi của Lệ Đình Phong cũng ửng hồng, ánh mắt cũng đau khổ như Thẩm An Nhiên nhưng sự khác biệt nhất chính là, lộ ra trong mắt của anh chính là sự điên cuồng và ác liệt vô cùng đang kêu gào trong người.


Anh lấy ra chiếc nhãn mà anh đã chuẩn bị kĩ càng từ sáng sớm, mở chiếc hộp đựng nhãn ra, bên trong chính là một chiếc nhãn kim cương tỉnh xảo sáng chói rạng rỡ dưới ánh sáng.

Lệ Đình Phong lấy ra chiếc nhẫn trong ánh mắt lạnh lùng của Thẩm An Nhiên, nắm chặt tay phải của cô, mạnh mẽ đẩy ngón tay của cô ra rồi đem chiếc nhẫn này đeo vào.

Người đàn ông tới gần vành tai của cô, âm trầm nói: “Anh nói rồi chỉ cần anh không chịu ly hôn thì em sẽ vĩnh viễn không có cách nào đi được, đi thôi, chúng ta về nhà, anh vẫn đang chờ em sinh con cho anh”
Thẩm An Nhiên nhìn chiếc nhãn kim cương trên ngón tay áp út, việc mà trước kia cô tâm niệm, hôm nay cuối cùng cũng “thực hiện” được, nhưng lại đau đớn đến mức khiến cho con người ta khó có thể thừa nhận được.

Lời nói của Lệ Đình Phong như mũi kim đâm vào trong lỗ †ai của cô, xoắn bên trong rầm rầm rung động, sắc mặt của cô thống khổ, vừa khóc vừa cười, thật sự giống như người bị bệnh tâm thần.

Cô dùng sức đè nén nước mắt nhưng nước mắt vẫn cứ không ngừng tuôn rơi, rất nhanh đã dán vào cả khuôn mặt, nước mắt chảy ra nóng hổi giống như là muốn tổn thương làn da, một tay của cô nắm lấy quần áo trên ngực Lệ Đình Phong, trên mu bàn tay nổi gân xanh.


“Lệ Đình Phong tôi là người!” Thẩm An Nhiên khàn giọng liệt phổi hét lên, giọng điệu khàn khàn tràn ngập sự thê lương vô tận, cô nức nở n¡ ôi không phải con vật mà anh nuôi dưỡng, không phải công cụ sinh đẻ của anh, lại càng không phải là con rối phát dục của anh, tôi sẽ đau, sẽ khó chịu, sẽ nổi điên, tôi không phải đứa con nít mà không có bất kì cảm giác gì, anh hiểu không!”
Cô chính là một con người đang sống sờ sờ, vậy mà tại sao Lệ Đình Phong phải cướp đoạt đi quyền lợi tự do của cô, tại sao phải khiến cho cô thống khổ như vậy? Lúc trước cô chẳng qua chỉ là ép anh kết hôn, cô đã phải trả giá cho toàn bộ những điều đó nhưng tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho cô? Chẳng lẽ thật sự muốn cô phát điên rồi chết thì đó mới tính là tốt sao?
Lệ Đình Phong nhìn vẻ mặt suy sụp của Thẩm An Nhiên mà thích thú, vẻ mặt vừa khóc vừa la hét của cô ấy lúc này giống như sự thay đổi khuôn mặt trong một vở kịch.

Khi khóc trông rất xấu, bộ dạng hét lên của cô trông giống như một con chó điên.

“Tôi biết rõ em là người, nhưng em cũng là vợ của tôi nên em sinh con cho tôi là chuyện đương nhiên.” Lệ Đình Phong trong lòng không dao động, dùng lời nói sắc bén nhất kích thích dây thần kinh mỏng manh của Thẩm An Nhiên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.