Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 219





Qua một hồi lâu, cô mới lẩm bẩm mở miệng: “Sẽ không, nếu như có thể tôi căn bản không muốn gặp anh”
Gặp anh sáu năm trước, thiếu niên cứu cô mười sáu năm trước sẽ vĩnh viễn lưu lại trong lòng cô phát sáng, mà không phải giống như bây giờ đưa cô tiến vào vực sâu không đáy.

Trán của Thẩm An Nhiên ở trong bàn tay ấm áp của Lệ Đình Phong: “Lệ Đình Phong anh hỏi tôi có phải là rất hận anh không, đúng vậy… Tôi chính là hận anh, lúc đầu tôi yêu anh nhiều bao nhiêu bây giờ tôi hận anh bấy nhiêu, tôi vừa nấy hận không thể bóp chết anh, lột da của anh ra, cắn thịt uống máu anh, xé ngực của anh ra nhìn xem trong đó trái tim của anh rốt cuộc làm bằng cái gì!”
Một dòng nước mắt lặng lẽ không một tiếng động từ khóe mắt rơi xuống, làm ướt lòng bàn tay của người đàn ông.


Thẩm An Nhiên nức nở nói: “Anh vì sao lại thay đổi rồi?
Lúc đầu anh rõ ràng không phải như thế này”
“Tôi hận anh làm mất lòng tự tôn kiêu hãnh của tôi, hận anh khiến tôi mất đi tất cả, tôi hận đánh mất Lệ Đình Phong mà mười sáu năm trước đã cứu tôi…
Lệ Đình Phong nghe lời nói của Thẩm An Nhiên, trong lòng khó chịu nắm chặt lòng bàn tay: Không phải anh thay đổi mà là cái người mười sáu năm trước đó căn bản không phải là anh.

Ngay từ lúc bắt đầu giữa bọn họ đã có một sự hiểu lầm, Thẩm An Nhiên hận anh, anh lại không phải như thế.

Thẩm An Nhiên, dựa vào cái gì mà cô yêu anh là bởi vì một người khác?
“Thẩm An Nhiên người cứu cô vào ngày mười sáu đầu năm kia đã chết.

Tôi là Lệ Đình Phong, cô chỉ có thể nhớ một mình tôi, hiểu không? Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng chỉ có thể là người của tôi.” Nếu như ban đầu mọi chuyện đã là sai lầm vậy thì cứ sai tiếp đi.

Anh ôm lấy cô, dỗ dành Thẩm An Nhiên tựa như đang dỗ một đứa trẻ vậy: “Trễ lắm rồi đi ngủ đi”
Đầu Thẩm An Nhiên đau đến mức muốn nứt ra, ánh mắt cô cũng đau rát.


cô siết chặc tấm chăn trên giường nói: “Lệ Đình Phong, sớm muộn gì tôi cũng bị anh hành hạ đến phát điện”
“Cô đã từng phát điên ở trong bệnh viện một lần rồi còn sợ gì nữa? Cho dù cô có phát điên thì tôi cũng biết cách chăm sóc cho cô”
Căn bản thì người đàn ông này sẽ không quan tâm cô, có lẽ ngay cả sống chết của cô cũng sẽ không thèm đặt vào trong mắt.

Thẩm An Nhiên thở ra một hơi thật dài rồi dùng giọng nói không có chút sức lực nào nói.

“Lệ Đình Phong, tôi sắp chết rồi… “
Tiếng hít thở của Lệ Đình Phong cực kỳ vững vàng ngay cả dừng lại một chút cũng không có.

“Tôi bị ung thư dạ dày, có thể sống không nổi một năm nữa”
Lệ Đình Phong mở hai mắt ra nói: “Lúc trước ở trước bệnh viện cô đã lừa tôi một lần rồi.

Bây giờ chẳng lẽ cô còn muốn lừa gạt tôi thêm lần thứ hai sao? Loại mánh khóe này cô dùng một lần là đủ rồi.


Tôi sẽ không mắc lừa thêm một lần nào nữa đâu.

Thẩm An Nhiên cười một tiếng, giọng nói yếu ớt đến nổi không thể tưởng tượng nổi: “Nếu như tôi nói ngay từ lúc bắt đầu đến giờ tôi đều chưa từng lừa gạt anh thì sao?”
Lệ Đình Phong làm như không nghe mà nói: “Thẩm An Nhiên tôi sẽ không tin tưởng những lời mà cô nói ra.

Cô chỉ đơn giản là muốn lừa gạt tôi rằng cô bị ung thư dạ dày để chạy thoát khỏi tôi mà thôi.”
Ý cười trên khóe miệng của Thẩm An Nhiên càng ngày càng sâu.

Nhưng mà nụ cười này lại không có chạm đến đáy mắt, trong hai tròng mắt đều là một mảng tối đen, nhưng nến như nhìn kỹ thì có thể cảm giác được nơi sâu thẳm trong đáy mắt cô tựa hồ như có cái gì trong suốt đồ đang di động..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.