Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 244





Nói cũng không ngoa khi so sánh vết thương ngày hôm nay của Thẩm An Nhiên với việc tẩy rửa tuỷ, đào xương cốt, cho dù sau này vết thương bên ngoài có đỡ hơn những chắc chắn về mặt tinh thần vẫn sẽ bị chấn động mỗi khi nhớ lại chuyện này.

Cô liếc mắt nhìn về hướng của Bạch Hải Châu, cô cũng đã không sợ chết nữa rồi nhưng cô không muốn nhìn thấy những người để ý tới cô cũng bị giống cô.

Bạch Hải Châu cũng để ý tới cô đúng không? Tuy rằng bọn họ quen nhau chưa lâu nhưng cậu ta lại rất thật lòng với cô.


Cô lại nghĩ tới lời bảo đảm mà cậu ta đã nói với cô hôm ở nhà kho.

“Chỉ cần cô sợ những chuyện gì tôi đều có thể giải quyết giúp cô.”
Tôi không cần anh giúp tôi giải quyết gì cả, tôi chỉ cần anh vẫn ổn là được.

“Cô không tò mò vì sao thằng ngốc này lai xuất hiên ở đây sao?” Khoé miệng người đàn ông đó mang theo nụ cười sung sướng, khác với những vết thương trên cơ thể thì hắn ta còn thích làm người khác tổn thương hơn.

“Tôi muốn xem trò hay” Hắn ta thích tra tấn những người ở bên cạnh Lệ Đình Phong, đặc biệt là những người mà anh ta để ý, hắn biết Lệ Đình Phong đã từng tự điều tra về Bạch Hải Châu vì thế hắn ta liền tìm một cơ hội để trói Bạch Hải Châu lại.

Sau khi trải qua một loạt điều tra rồi biết được quan hệ giữa Bạch Hải Châu và Thẩm An Nhiên không bình thường, vậy làm thế nào để phát huy sự đau đớn tới mức cao nhất? Đó chính là khiến cô ta nhìn từng người quý mến cô ta dần dần ngã xuống rồi.

Người đàn ông ngồi xổm xuống rồi kéo xích bạc trên xương quai xanh của Thẩm An Nhiên, mạnh mẽ túm người cô lên đẩy tới hướng của Bạch Hải Châu.

“Một thằng ngốc có chỉ số thông minh không cao thì cho dù có chết cũng không ai để ý, mày nói xem có đúng không?”

Thẩm An Nhiên lắc đầu, vết thương nơi vật nhọn đâm vào xương quai xanh lại chảy máu, đau tới nỗi khiến răng người ta run lên.

“Mày… Thả….

Thả… Anh ta ra”
Vải trong miệng Bạch Hải Châu đã được người ta kéo xuống, anh ấy gân cổ lên gào rống: “An Nhiên, mấy người mau thả cô ấy ra! Có gì thì cứ trút vào người tôi đi!”
Lúc này nếu Thẩm An Nhiên tỉnh táo hơn một chút thì có thể cô sẽ phát hiện ra cho dù là đôi mắt hay là cách nói chuyện của Bạch Hải Châu thì đều rất khác so với vẻ ngoài ngốc ngốc lúc trước.

Người đàn ông đó nhướng mày, đôi mắt khép lại cẩn thận lắng nghe tiếng hai người cầu cứu vì đối phương, hắn ta lộ ra nụ cười thỏa mãn như đang nghe một buổi nhạc hội dễ nghe.

Hắn ta võ tay, vỗ tay vì tình cảm của bọn họ, đây là điều hắn ta vẫn luôn chưa từng có được, cũng là điều mà hắn ta luôn muốn phá hủy.

“Về điểm này, hẳn là Lệ Đình Phong đã cứu Hạ Minh Nguyệt rồi, cũng không biết anh ta có sức lực để nghĩ đến cô không nữa” Người đàn ông đó cười: “Chúng ta chơi một trò chơi đi”
Hắn ta lấy điện thoại ra: “Cô gọi điện thoại cầu cứu cho Lệ Đình Phong đi, chỉ cần hắn ta nghe máy thì tôi sẽ buông tha cho thằng ngốc kia, nhưng nếu hắn ta không nghe máy thì tôi muốn một ngón tay của cô, mỗi một cuộc điện thoại là một ngón tay, tao cho cô mười cơ hội, cô có muốn chơi hay không?”

Nơi mẫn cảm dễ cảm thấy đau đớn nhất trên cơ thể con người chính là ngón tay, tay đứt thì ruột xót.

Thẩm An Nhiên sợ hãi nhìn người đàn ông đeo mặt nạ Quỷ Vương kia, giờ phút này cô có cảm giác người đang đối mặt với mình chính là một Tử Thần máu lạnh vô tình.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cầu cứu Lệ Đình Phong và cũng không muốn làm thế, cô hận anh ta! Hận tới thấu xương!
“Nghĩ kỹ chưa?” Người đàn ông nhìn Bạch Hải Châu đang quỳ thế giới ngầm cách đó khoảng mấy mét rồi cười nham hiểm nói: “Nghĩ kỹ rồi sao?”
Thẩm An Nhiên khàn khàn hỏi: “Chỉ cần anh ta nghe máy thì anh sẽ buông tha cho anh ấy sao?”
“Đúng vậy, dù sao thì tôi thấy thăng ngốc này cũng vô dụng”
“Nhưng nếu hắn ta không nghe máy thì…”
“Vậy thì cô chỉ có thể tự nhận lấy xui xẻo thôi”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.