Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 247





Lệ Đình Phong lúc này e rằng đã cứu được Hạ Minh Nguyệt ra, đang nhẹ giọng yêu thương người trong lòng, nào sẽ có thời gian đi nhận mười cuộc điện thoại lạ lẫm này chứ.
“Xem ra Lệ Đình Phong cũng không muốn cho cô cơ hội cứu người này” Vừa mới nói xong, người đàn ông không chút do dự nổ súng, đạn bắn trúng bờ vai của Bạch Hải Châu.

Bạch Hải Châu lập tức rên rỉ một tiếng, đau đớn đến mức thân thể ngã ra sau, khiến cho sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt lại càng thêm khó coi.
Thẩm An Nhiên hé miệng, tế bào toàn thân cũng đau nhói theo một phát súng chói tai này.


Trong ánh mắt của cô sớm đã không còn nước mắt nữa, hai mắt sung huyết, đầu dập trên mặt đất: “Đừng, đừng giết anh ấy, anh ấy vô tội, anh hận Lệ Đình Phong thì giết tôi là được “
“Nhiên à…” Bạch Hải Châu thở hổn hển gọi cô một tiếng, âm thanh suy yếu khàn khàn nói: “Bé mít ướt đừng khóc nữa, lần này anh không thể cõng em về nhà rồi…”
Toàn thân Thẩm An Nhiên cứng đờ, những ký ức đẹp nhất được giấu trong lòng bỗng nhiên tuôn ra, cô ngơ ngác nhìn Bạch Hải Châu.
Hồi ức như máy chiếu phim phát đi phát lại trong đầu.
“Bé mít ướt, ăn kẹo hồ lô rồi thì đừng khóc nữa nhé”
“Bé mít ướt, anh trai họ Lệ.”
“Anh cõng em trở về có được không?”
Đôi mắt của Bạch Hải Châu bỗng nhiên trở nên sáng tỏ, anh ta ngẩng đầu nở nụ cười với Thẩm An Nhiên, sạch sẽ giống như ánh nắng khi lần đầu tiên họ gặp nhau, một nụ cười mỉm đã quấy nhiễu toàn bộ mùa hè của cô.
“Anh có thể gọi em là Nhiên Nhiên không?”
“Nhiên à anh không đau, không cần buồn vì anh, cũng không cần thích Lệ Đình Phong nữa, người đó không xứng đáng để em thích”

Ngay khi lời nói của Bạch Hải Châu vừa dứt, tiếng súng chói tai nổ đùng trong không khí, Thẩm An Nhiên chết lặng trên mặt đất, thần trí không biết đã theo tiếng súng này trôi dạt đến nơi nào.
Cô ngơ ngác nhìn khẩu súng trong tay người đàn ông, cuối cùng ánh mắt vô cùng đờ đẫn chuyển lên người Bạch Hải Châu.
Chỉ thấy lồng ngực của anh thấm đẫm một mảng đỏ tươi lớn.

Trong chớp mắt, Thẩm An Nhiên chỉ cảm thấy thời gian như ứ đọng lại, vạn vật trong đất trời dần dần biến mất, toàn thế giới chìm vào tối tăm tĩnh mịch, hai mắt mù lòa, hai tai điếc lặng.

Tất cả đều tan thành mây khói khi Bạch Hải Châu ngã xuống.
Trái tim cô đau đớn đến cực điểm, tựa như hàng vạn sợi dây thép sắc bén cuốn lấy, dùng sức xé rách, nuốt chửng lục phủ ngũ tạng, khiến cho thể xác và tinh thần cô đã sớm cực kỳ thảm hại lại càng thêm chia năm xẻ bảy.
Toàn bộ những chuyện này xảy ra quá nhanh, lời nói cuối cùng của Bạch Hải Châu giống như bọt biển bành trướng chiếm giữ đầu óc của cô.
Trong lòng mơ hồ đoán được một đáp án, nhưng cô không muốn suy nghĩ, rất nhiều điểm đáng ngờ cưỡng ép cô không thể không thừa nhận đối mặt.

Tại sao lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hải Châu, cô đã cảm thấy anh ấy rất quen thuộc, vì sao Bạch Hải Châu từng nói bọn họ đã từng gặp gỡ nhau.
Vì sao Bạch Hải Châu lại tặng cho cô xiên kẹo hồ lô, vì sao Bạch Hải Châu hỏi có thể gọi cô là Nhiên hay không.
Vì sao anh ấy lại gọi mình là bé mít ướt? Vì sao nói lần này anh không thể cõng mình về nhà?
Bởi vì anh ấy chính là anh trai đã cõng cô về nhà mười sáu năm trước đó.
Chả trách bất luận cô nói cái gì, Lệ Đình Phong đều nói bọn họ chưa từng gặp gỡ nhau.

Không phải anh ta không nhớ rõ mà là thật sự chưa từng gặp nhau.
Từ khi mới bắt đầu chính cô đã tìm nhầm người, cô đã xem Lệ Đình Phong thành người đã cứu cô về nhà năm đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.