Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 28: Bàn Tay Đầy Vết Thương





Y tá vẫn là cô y tá nhỏ lúc này, cô ta thực sự không yên tâm về Thẩm An Nhiên, chuông vừa kêu, cô ta xung phong đứng ra đẩy xe thuốc đi, trong đầu hiện lên các loại hình ảnh, nhưng cô ta không nghĩ tới vừa mở cửa ra đã nhìn thấy bàn tay Thẩm An Nhiên ướt đẫm máu.
Vốn dĩ căn phòng rất gọn gàng sạch sẽ, giờ đã trở nên lộn xộn, giấy tờ vương vãi trên mặt đất, ống truyền dịch trộn thành một đống trên giường, túi thuốc bị vứt trên sàn nhà lăn tứ tung.
Mà chói mắt nhất chính là bàn tay bị thương của Thẩm An Nhiên.

Cả mu bàn tay đều bị nhuốm máu đỏ, ngay cả chăn trải giường cũng là màu đỏ.
“Có… có chuyện gì vậy? Anh ta ức hiếp cô sao?” Cô y tá nhỏ nhìn bàn tay của Thẩm An Nhiên, lại nhìn vành mắt hơi đỏ của cô, giống như săn sóc cho cảm xúc của cô nên rất cẩn thận nói chuyện.
Thẩm An Nhiên lắc đầu, giọng nói mang theo hơi khàn sau khi khóc: “Tự tôi làm mình bị thương thôi.”
Y tá không tin lắm.

cô ta lấy tăm bông và dung dịch khử trùng từ trên xe thuốc, cẩn thận nâng bàn tay trái của Thẩm An Nhiên lên, máu trên tay hơi động lại đã được lau sạch sẽ.
Nơi bị kim tiêm đâm qua vẫn đang chảy máu, vết thương không tính là lớn, chỉ là chỗ đó bị đâm quá lâu rồi, lỗ kim to như vậy nhất thời không thể ngừng chảy máu.
“Có lẽ sẽ hơi đau, cô chịu đựng một chút nhé”
“Ừ” Thẩm An Nhiên nhẹ giọng đáp lại, nâng mắt thất thần nhìn trần nhà, lúc đau nhất cô đều đã trải qua, chút đau này có tính là gì.
Cô y tá tháo cây kim còn lại ra, nhìn bàn tay phải đầy vết thương của cô, bàn tay này không thể tiêm vào được nữa.
Y tá nói: “Có thể cắm vào tay trái không?”
Thẩm An Nhiên hỏi: “Tôi còn phải truyền dịch bao nhiêu ngày nữa?”
Y tá lật lật tập sổ, có mấy trang dày đặc chữ, ước tính đại khái một chút: “E rằng cần khoảng hơn mười tháng nữa”
Lâu như vậy sao? Thẩm An Nhiên cau mày, cũng không biết tuần sau cô có thể thuận lợi đến nghe xét xử hay không.

Cô thở dài một hơi: “Cô tiêm đi”
Kỹ thuật của cô y tá rất tốt, tiêm vào không đau lắm, vẫn là lưu lại kim, chỉ là tiêm vào tay phải có hơi bất tiện.
Sau khi thay xong thuốc cho Thẩm An Nhiên, cô y tá nhỏ cẩn thận thay chăn bông cho cô, nhân tiện dọn dẹp sạch sẽ giấy tờ trên mặt đất.

cô ta nhìn chằm chằm mấy tờ bệnh án giả kia hỏi Thẩm An Nhiên: “Chồng cô đi về rồi sao?”
Thẩm An Nhiên mắm đôi môi khô nứt nẻ, gật đầu.

Nhất thời cô y tá nhỏ không biết phải nói gì mới được.

Thẩm An Nhiên là cô chủ lớn nhà họ Thẩm, ba ngày trước cô vẫn là niềm tự hào của hội phụ nữ Sài Gòn.
Giờ đây trên mạng internet đưa tin cô cướp chồng chưa cưới của người khác, vì muốn níu kéo hôn nhân nên đã quỳ dưới đường lớn, không quan tâm công ty Mộc Nhiên phá sản, cũng không quan tâm người cha trở thành tội phạm giết người bị vào tù.
Lúc đầu thế giới bên ngoài tô điểm cho Thẩm An Nhiên ra sao, biến cô trở thành một người phụ nữ kiên cường bất khả xâm phạm, ai có thể nghĩ tới cô lại bị bệnh nặng, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sống không quá hai năm.
Lúc này, bất kỳ lời an ủi nào được nói ra cũng đều là thương hại.

Cô y tá nhỏ mấp máy môi thật lâu, chỉ nói một câu: “Cô phải cố gắng chăm sóc thật tốt sức khỏe của mình”
“Cô yên tâm, loại chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa đâu.

Hôm nay đã làm phiền tới cô rồi.” Khóe miệng Thẩm An Nhiên kéo lên một đường cong nhẹ.

Khi cô cười lên hai bên má sẽ có lúm đồng tiền nhỏ, ai cũng nói người có lúm đồng tiền cười lên vô cùng ngọt ngào, nhưng khi cô cười lại chỉ có sự đau khổ bên trong.
“Không phiền, không phiền đâu” Cô y tá nhỏ vội vàng lắc đầu, đẩy xe thuốc lặng lẽ rời đi.
Tiếng ầm ầm của chiếc xe lăn bánh từ to chuyển thành nhỏ rồi biến mất, đột nhiên cả căn phòng trở nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng nước truyền trên đỉnh đầu.
Khi con người yên lặng, tư duy sẽ không nhịn được thả lỏng, mà một khi cô thả lỏng, hình ảnh Lệ Đình Phong sẽ nhanh chóng chiếm đóng tâm trí cô, đuổi thế nào cũng không được, điều này dường như cũng đã trở thành một thói quen.

Lệ Đình Phong anh ấy thực sự đã đi rồi.
Anh sẽ không bao giờ đến đây nữa.

Trong bốn mươi sáu tiếng đồng hồ hôn mê cô đã nghe nói Lệ Đình Phong vẫn luôn trông coi cô, đột nhiên cô như nằm mơ, thậm chí còn không dám tin.
Vẫn còn năm ngày trước khi phúc thẩm Thẩm Đại Nam, trong năm ngày này Lê Đình Phong thực sự sẽ không còn xuất hiện.
Người Thẩm An Nhiên gặp nhiều nhất trong một ngày không phải y tá chăm sóc cho cô mà là Tần Minh.
Tần Minh làm việc trong bệnh viện, phần lớn thời gian đều rất bận, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh rỗi sẽ đến phòng bệnh khuyên nhủ cô làm hóa trị.
Thẩm An Nhiên là người sợ đau, vô cùng mong manh, mong manh đến mức nghe thấy tiêm thì sẽ kêu đau, đừng nói đến để cô đi làm hóa trị như cạo xương kia.
Thật đúng vậy, Thẩm An Nhiên vừa nghe thấy hóa trị thì lắc đầu.
“Em không làm hóa trị đầu” Hóa trị có thể kéo dài thời gian sống cũng có lợi hơn điều trị, nhưng cô đã bỏ cuộc rồi, nhìn Tần Minh vẫn muốn khuyên nhủ, Thẩm An Nhiên nói thẳng: “Làm hóa trị sẽ rụng rất nhiều tóc, em không muốn khi chưa chết đã bị hói đầu, như vậy còn khó chịu hơn là chết”
“Giờ đã là lúc nào rồi em còn nghĩ đến tóc?” Tân Minh bất lực lắc đầu, vẻ mặt bối rối nhưng không nghiêm túc như trước nữa.
“Anh cũng biết bình thường em rất thích trang điểm ăn diện mà” Thẩm An Nhiên cười cười, thái độ rất thờ ơ: “Hơn nữa anh cũng biết em là người rất sợ đau”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.