Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 311





“Lùi đi” Hiện tại anh chỉ muốn ngay lập tức trở về chất vấn Thẩm An Nhiên tại sao lại lừa anh, cô biết rất rõ điều anh ghét nhất chính là lừa dối mà.

Bước chân Lệ Đình Phong dừng lại, ngay lúc Triệu Việt tưởng là anh đã thay đổi ý định, muốn tiếp tục làm việc thì Lệ Đình Phong đã nhặt chiếc điện thoại đã nát bươm lên.

“Đến cửa hàng điện thoại mua cho tôi một chiếc, sáng mai đưa đến phòng làm việc cho tôi”
“..Vâng” Triệu Việt lén lút nhìn chiếc điện thoại Lệ Đình Phong cầm trên tay, điện thoại bị vỡ đến thế này, cũng có thể tưởng tượng ra anh đã tức giận đến mức nào.


Mặc dù trong công việc, Lệ Đình Phong rất nghiêm khắc nhưng anh không bao giờ tức giận, lần này hiển nhiên là vì chuyện trong nhà.

Triệu Việt nghĩ ngay đến Thẩm An Nhiên.

Lệ Đình Phong đi rồi, Triệu Việt cũng chỉ có thể dời lịch họp lại.

Để tránh mưa, Thẩm An Nhiên đứng ở cửa trung tâm thương mại đón xe, một cơn gió lạnh cùng mưa phùn thổi đến khiến cho cơ thể Thẩm An Nhiên run rẩy, những cô vẫn cầm chắc bánh gato trong tay.

Đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người khác trở nên vui vẻ, chỉ hi vọng sau khi Lệ Đình Phong ăn bánh gatô xong sẽ không quá tức giận nữa.

Thẩm An Nhiên muốn trực tiếp đến tập đoàn Đại Phong †ìm Lệ Đình Phong, nhưng cô lại không biết nơi làm việc của Lệ Đình Phong ở chỗ nào.

Sau khi do dự một chút, cô lo sợ không yên gọi điện cho Lệ Đình Phong.

Điện thoại được kết nối, vừa mới đổ chuông mấy giây thì đối phương đã nghe điện thoại.


“Anh Phong, em mang bánh gato đến này, công ty của anh ở đâu? Em đến tìm anh”
“Không cần, em về nhà chờ anh đi” Nói xong, anh cũng không đợi cho Thẩm An Nhiên trả lời, cúp máy luôn.

Thẩm An Nhiên đứng lặng ở đó, gió lạnh không ngừng thổi về phía cô, nhưng cô lại không thấy lạnh chút nào bởi trong lòng cô còn lạnh lẽo hơn bên ngoài da thịt nhiều.

Lòng cô nhói đau chua chát, Thẩm An Nhiên cắn răng, đôi mắt đỏ lên vì tủi thân.

Cô vốn dĩ rất tự tin cho rằng, Lệ Đình Phong sẽ tin tưởng cô, sẽ cho cô sự tôn trọng, nhưng hôm nay, thái độ của Lệ Đình Phong thay đổi đến mức cô không thể đoán được suy nghĩ của anh.

Cô thấy mình trở tay không kịp, trong tình thế nước cờ liên tục thay đổi, khí thế lúc lên lúc xuống, đối với những yếu tố không chắc chắn, con người hầu như đều sẽ cảm thấy lo lắng và sợ hãi.

Thẩm An Nhiên thở dài nặng nề, trái tim cô giống như bị tảng đá nặng đè lên, khiến cho lòng cô luôn luôn buồn bực không vui.

Xe taxi dừng lại ở cửa, sau khi Thẩm An Nhiên đối chiếu biển số xe thì đi ra khỏi trung tâm thương mại, cẩn thận bảo vệ bánh gato trong ngực.


Khoảng cách từ đây về nhà rất ngắn, chỉ mất vài phút đi taxi.

Quản gia Lý cầm chén trà đứng ở cửa, mắt nhìn về phía xa, thấy Thẩm An Nhiên trở về, mắt quản gia sáng lên: “Bà chủ, cô về rồi, cô đã uống thuốc chưa?”
“Cháu uống rồi”
Quản gia nhìn ngón tay của cô bị lạnh đến đỏ lên, bước nhanh đến: “Bà chủ, cô đang cầm cái gì trong tay vậy?” Ông ta hỏi rồi chìa tay ra: “Để tôi cầm giúp cô, cô nhanh chóng vào nhà tắm nước nóng đi”
Quản gia Lý đáng tuổi bố cô, tất cả mọi người trong căn nhà này đều đối xử với cô rất tốt, Thẩm An Nhiên không có người thân nên đều coi bọn họ giống như người thân trong nhà.

Nhìn nụ cười hiền từ trên mặt quản gia Lý, Thẩm An Nhiên cảm thấy người mình cũng không còn lạnh như vậy nữa, cô lắc đầu: “Chú Lý, cháu tự cầm được rồi”
“Chuyện đó… Vậy được rồi”
Thẩm An Nhiên xách bánh gato về phòng ngủ, đặt ở chiếc bàn đầu giường.

Cô không tắm rửa, chỉ là dùng khăn tắm sạch lau khô mái tóc ướt, sau đó thay quần áo đi ngủ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.