Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 321





Rõ ràng biết Lục Cảnh Xuyên cố ý nói những lời đó để chọc tức anh đấy nhưng không biết tại sao, vừa nghe thấy hai chữ “ngoại tình” thì lòng anh nóng nảy hản lên.

Anh chắng nhiều lời như Lục Cảnh Xuyên, đối với loại người cặn bã, mồm mép thối nát này mà nói, cú đấm mới là thứ tốt nhất, cơ thể đưa ra quyết định nhanh hơn đầu óc, cứ thế một cú đấm chào hỏi với mặt của Lục Cảnh Xuyên.

Lục Cảnh Xuyên không kịp đề phòng đụng vào cái cây ở bên cạnh, cành cây đứt đoạn.


Phần da ở khoé miệng của Lục Cảnh Xuyên bị rách rồi chảy máu, lực tay của Lệ Đình Phong cực mạnh, cú đấm đó rơi trên khuôn mặt anh ta khiến đầu óc anh ta cũng chấn động theo, cảm giác chóng mặt điên cuồng ập đến, đầu lưỡi anh ta đặt trên răng, nhổ ra một ngụm máu từ trong miệng.

Nghe thấy tiếng đánh nhau, quản gia lớn tuổi ở trong nhà không thể ngồi yên được nữa, nhìn ông cụ Lệ nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha, ông ta nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Ông cụ, cậu cả và cậu Xuyên đánh nhau rồi”
“Biết rồi, tai tôi không điếc”
“Tôi thấy động tĩnh cũng to lắm, có cần phái người đi cản lại không?”
Ông cụ Lệ hơi hé mắt ra, sự sắc sảo ở chỗ sâu dưới đáy mắt chợt lóe lên: “Cản cái gì mà cản, có phải là chưa đánh nhau bao giờ đâu, hai anh em vui đùa đánh nhau một tí là chuyện bình thường, nói tóm lại không chết người là được, đợi nửa tiếng nữa rồi hãng đi”
Quản gia: Cái này mà gọi là vui đùa đánh nhau một tí?
Ông cụ Lệ biết tính tình của hai người bọn họ, lúc trước hay vì cùng một thứ đồ mà đánh nhau, không ngờ đã qua bảy năm rồi vẫn giống như trước kia, nhìn thấy cảnh này không tránh khỏi có chút hoài Ông cụ Lệ nhắm mắt lại rồi tiếp tục nghỉ ngơi.

Lệ Đình Phong nắm cổ áo kéo cả người Lục Cảnh Xuyên lên, quai hàm căng cứng, âm trầm cười lạnh: “Lục Cảnh Xuyên, mày giữ mồm miệng sạch sẽ một tí cho tao, nhà họ Lệ tao có thể cho mày, nhưng nếu như mày dám nhớ thương đồ trong tay tao thì tao sẽ vặn đứt chân mày!”
Lệ Đình Phong hoàn toàn không phải đang buông lời tàn nhẫn, anh nói được thì sẽ làm được, Lục Cảnh Xuyên yếu ớt chống đỡ cơ thể, đầu lưỡi liếm láp máu ở dưới khoé miệng.


“Anh yên tâm, tôi có bệnh sạch sẽ, không thích nhặt đồ mà người khác đã dùng, nhưng mà Lệ Đình Phong, anh tưởng rằng như vậy là có thể giữ Thẩm An Nhiên ở bên cạnh mình cả đời sao? Nếu như tôi không nhìn sai thì hiện tại Thẩm An Nhiên đang uống thuốc chống ung thư nhỉ, hơn nữa cô ta có vẻ không còn nhớ gì nữa rồi, tôi cũng không nói sự thật với cô ta.


“Sao, sợ cô ta nhớ lại cái gì đó sẽ rời xa anh sao?”
Sắc mặt của Lệ Đình Phong lạnh lẽo: “Tại sao mày lại biết những thứ này!” Anh không dám nghĩ, nếu như cái tên không giữ được miệng Lục Cảnh Xuyên mà nói những thứ này cho.

Thẩm An Nhiên biết, liệu Thẩm An Nhiên có nhớ lại cái gì không.

Từ sau khi Thẩm An Nhiên tỉnh lại anh vẫn luôn rất cẩn thận, bịa ra một lời nói dối, tận lực không đề cập đến những chuyện trước đây, chỉ sợ Thẩm An Nhiên sẽ nhớ lại rồi rời xa anh.


Thế nhưng hiện tại Lục Cảnh Xuyên vậy mà lại biết hết rồi, trên mặt Lệ Đình Phong lóe lên một tia dữ tợn, anh lại ra tay lần nữa nhưng lần này Lục Cảnh Xuyên đỡ được rồi.

“Tôi còn biết nhiều hơn cơ” Giọng điệu của anh ta ngả ngớn mập mờ, tựa như cố ý chọc giận anh vậy, anh ta nhìn chăm chằm vào Lệ Đình Phong rồi chậm rãi nói: “Ví dụ như vết sẹo bị vật sắc xuyên qua ở trên xương quai xanh của cô ta, còn có vết phỏng ở trước ngực, một ngón tay bị một cây kim đâm qua cả móng tay…”
Lệ Đình Phong như nghĩ đến điều gì đó, đồng tử co rút mãnh liệt.

Đôi mắt màu nâu của Lục Cảnh Xuyên khẽ lóe lên tà ý, dựa sát vào bên tai Lệ Đình Phong mà nói: “Anh không biết hôm đó Thẩm An Nhiên ở dưới thân của tôi khóc đến tan nát cõi lòng như thế nào đâu, bây giờ tôi nghĩ lại trong lòng vẫn thấy ngứa ngáy đây này.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.