Hạ Minh Nguyệt trên trên lầu cả buổi sáng không xuống dưới, Thẩm An Nhiên xem tivi một lát thì có chút mệt mỏi, lên lầu nhìn phòng của Hạ Minh Nguyệt.
Giống một học sinh tiểu học cáo trạng xong thì trốn tránh giống như một con rùa đen rụt đầu.
Thẩm An Nhiên hy vọng hai bạt tay kia của cô có thể làm cho Hạ Minh Nguyệt biết điều chút đỉnh, sau này bớt lắc lư trước mặt cô.
Nhưng ngầm lại với tính cách kia của Hạ Minh Nguyệt không giống như người biết thân biết phận.
Ngày hôm qua cô đã bị oan uổng một lần, hôm nay không chừng lại muốn nói điều nói không thành có.
Thẩm An Nhiên trở lại phòng, nhìn bức ảnh kết hôn treo trên tường, lồng ngực cô có một tia lửa vô danh trỗi dậy, ánh mắt cô ngó một vòng cuối cùng dừng lại trên chiếc ghế đặt ngoài ban công.
Cô không chút do dự nào đập xuống bức ảnh kết hôn treo trên tường, chỉ nghe một tiếng ầm lớn, bức ảnh cưới lung lay không rơi xuống.
Thẩm An Nhiên vứt chiếc ghế đi, hai tay nắm lấy bức tranh dùng lực mạnh mẽ lôi bức ảnh xuống sàn.
Lúc trước cũng không biết dùng chất liệu gì mà có đập thể nào cũng không rớt.
Thẩm An Nhiên tức giận, nhìn Lệ Đình Phong trong ảnh chụp nhấc chân đạp lên nó.
Xem bước ảnh như Lệ Đình Phong vừa đạp vừa dầm, tấm kính nứt ra lan ra xung quanh.
Thẩm An Nhiên thấy vậy thì khom lưng nâng bức ảnh ném nó lên tường.
Sau một tiếng ầm, tấm ảnh kết hôn kia cuối cùng cũng vỡ nát.
Khóe miệng Thẩm An Nhiên nhếch lên lộ ra nụ cười hài lòng, nhưng khỏe mắt lại đẫm lệ.
Cô và Lệ Đình Phong giống như tấm ảnh vỡ nát này vậy, ngay từ đầu đã bể nát thể này rồi.
Cho dù có thể dán lại được thì cũng không phải là tấm ảnh trước kia nữa.
Thẩm An Nhiên bỗng nhiên che miệng lại họ khan, cơn họ không thể dừng lại được, run rẩy dữ dội khiến dạ dày cô đau đớn.
Không chỉ chảy nước mắt mà cô cũng họ ra máu.
Xuất viện được nửa tháng cô đã rất lâu không họ máu.
Máu nôn ra thấm đỏ cả tay cô, tay phải dính dớp khó chịu, Thẩm An Nhiên che bụng và nhà vệ sinh rửa tay, lấy xà phòng rửa tay rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau đó thì đánh răng rửa sạch mùi máu trong miệng cô.
Thẩm An Nhiên uống thuốc rồi uống nước ấm để dạ dày dễ chịu hơn.
Cô đã uống thuốc được hơn phân nữa, phần thuốc còn lại chủ đủ cho mấy ngày.
Hiện giờ tiền trên người cô sợ là không bao lâu nữa ngay cả thuốc chữa bệnh cũng không mua nổi.
Ung thư dạ dày ung cần phải đi kiểm tra định kỳ, Lệ Đình Phong không cho cô đến bệnh viện của Tần Minh, mà nếu đến những bệnh viện khác thì cô lo lắng bí mật này sẽ bị phát hiện.
Thẩm An Nhiên ném thuốc vào ngăn kéo, cuốn chặn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cô vừa nghỉ ngơi chưa tới giữa trưa thì Lệ Đình Phong đã trở lại, Thẩm An Nhiên bị đánh thức bởi tiếng xe bên ngoài.
Cô ngồi dậy nhìn ngoài cửa sổ nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng vội vã dưới lầu.
Thẩm An Nhiên từ trước đến nay không phải là người ngồi chờ chết.
Cô mở cửa dựa vào trên tường, không bao lâu sau liền nhìn thấy Lê Đình Phong lên lầu, anh lạnh nhạt bước qua cô đi đến phòng của Hạ Minh Nguyệt.
Thẩm An Nhiên ngây ngẩn, cô vốn tưởng rằng Lệ Đình Phong vội vã trở về như vật là muốn ra mặt thay Hạ Minh Nguyệt, có thể thấy được sắc mặt căng thẳng của anh hình như không liên quan đến chuyện mà cô nghĩ.
Thẩm An Nhiên không nhúc nhích, ánh mắt cô nhìn theo, trong lòng dường như dâng lên cái dự cảm…
Cửa của Hạ Minh Nguyệt không có khóa trái, nhẹ đẩy vào đã mở ra, chỉ thấy Hạ Minh Nguyệt năm ở trên giường, trên mặt đất có một lọ thuốc ngủ.
Người đã ngất xỉu, Lệ Đình Phong kêu tên cô ta hai tiếng cũng không phản ứng.
Lòng anh như lửa đốt bế cô ta lên đi đến bệnh viện.
Toàn bộ quá trình, Thẩm An Nhiên giống như một người ngoài cuộc lẳng lặng đứng nhìn.
Nước da của Hạ Minh Nguyệt xanh xao càng khiến cho hai cái tát trên mặt cô ta vào buổi sáng thêm bắt mắt.
Lệ Đình Phong ôm Hạ Minh Nguyệt đi qua người Thẩm An Nhiên, ánh mắt anh như cây dao nhỏ đâm lên người cô.
Nếu ánh mắt có thể giết người, e là lúc này cô đã bị lăng trì xử tử.
“Nếu như Minh Nguyệt có chuyện gì, tôi muốn mạng của cô!”
Thẩm An Nhiên nhìn bóng lưng của Lê Đình Phong, khẽ nhấp môi không tiếng động nói: “Tôi chờ”
Hạ Minh Nguyệt là người có dã tâm, khi chưa chiếm được thứ cô ta muốn thì sao có thể chết chứ
Còn có… Lệ Đình Phong trong thời gian ngắn như vậy mà đã biết Hạ Minh Nguyệt tự sát gấp gáp trở về, hiển nhiên là Hạ Minh Nguyệt cược nửa cái mạng, tính toán thời gian để bản thân lộ ra.
Uống thuốc ngủ chết rất chậm, một người nếu thật sự muốn chết sẽ lặng lẽ tìm một chỗ không người biết, hoặc là trực tiếp từ nơi nào đó nhảy xuống, giống như bố cô vậy.
Một giờ trước Hạ Minh Nguyệt uống thuốc ngủ được đưa đến bệnh viện kịp thời.
Sau khi rửa ruột xong thì đã tỉnh, cô ta không nói gì cả mà chỉ lặng yên nhìn Lệ Đình Phong rơi nước mắt.
Lệ Đình Phong không biết làm sao khi thấy phụ nữ khóc, anh chỉ hỏi: “Có phải Thẩm An Nhiên nói cái gì với em hay không?”
Câu này của anh giống như là cái van nước mắt, Hạ Minh Nguyệt khóc lóc càng dữ dội hơn..