Vật cứng bén nhọn đâm thẳng vào da thịt cô, đầu gối đau như muốn vỡ vụn.
Thẩm An Nhiên là người rất sợ đau, cho dù trị bệnh bằng hoá chất cô cũng không dám làm, vậy mà hiện giờ cô lại bị Lệ Đình Phong đè mạnh trên thủy tinh.
Thẩm An Nhiên cắn chặt răng kêu lên một tiếng, nhịn xuống tiếng nức nở nhưng lại không nhịn xuống nước mắt được.
Cô định đứng lên nhưng lại bị Lệ Đình Phong ép xuống một lần lại một lần.
Đầu gối cô bị đâm đến máu me lẫn lộn, vết máu theo những mảnh thủy tinh chảy dài ra sàn.
“Lệ Đình Phong anh lại muốn đối xử với tôi như lần trước nữa sao?”
Sắc mặt Lệ Đình Phong cứng đờ, ngay sau đó nói: “Nếu như cô ngoan ngoãn nhận sai đi xin lỗi Minh Nguyệt thì tôi sẽ buông tha cô.”
“Nhận sai à?” Thẩm An Nhiên gắng bỏ qua cơn đau nơi đầu gối, cô ngườc mắt nhìn đôi mắt u ám của Lệ Đình Phong.
Thẩm An Nhiên cứ như vậy nhìn thẳng đôi mắt anh, trong con người tất cả đều là sương mù không tan đi được.
“Quả thật tôi đã sai.” Thẩm An Nhiên muốn nôn máu ra khỏi cổ họng, cô nuốt xuống, giọng nói run rầy: “Tôi sai là bởi tôi không nên thích anh, không nên gả cho anh, không nên hiến máu cho Hạ Minh Nguyệt, không nên dùng thời gian bốn năm để đánh cuộc một cuộc hôn nhân không biết kết quả!
Hơi nước trong đôi mắt kia cuối cùng cũng hóa thành hai hàng lệ, đôi mắt Thẩm An Nhiên hiện giờ bị nước mắt rửa trôi trông có vẻ càng thêm đen bóng, con người phản chiếu ảnh ngược của Lệ Đình Phong còn có hận thù và đau thương.
Lệ Đình Phong không nhịn được giơ tay muốn che khuất đôi mắt của cô, một đôi mắt long lanh như vậy tại sao bỗng nhiên lại mất đi ánh sáng?
Trong lòng Lệ Đình Phong vô cùng muộn phiền, nhưng nhớ đến Hạ Minh Nguyệt còn đang nằm trong bệnh viện, anh hạ quyết tâm lấy ra còng tay trong túi áo mình.
Anh khóa cổ tay trái của Thẩm An Nhiên vào trong còng tay, mà đoạn bên kia anh khóa lên lan can trên ban công.
Vị trí rất thấp, Thẩm An Nhiên chỉ có thể ngồi xổm quỳ xuống hoặc nằm bỏ, không thể đứng dậy được.
Mảnh thủy tinh rải đầy sàn đâm vào đầu gối đau thấu tim can, Thẩm An Nhiên biết đêm nay cô không thể trốn được, khuôn mặt vô cảm trơ mắt nhìn hành động không chút lưu tình nào của Lệ Đình Phong.
Lệ Đình Phong nhìn xuống Thẩm An Nhiên từ trên cao, anh nói ra những lời đau đớn nhất đêm nay: “Thẩm An Nhiên cô nói rất đúng, cô chỉ là một kho máu di động, một công cụ trút dục vọng của cô trên danh nghĩa.
Không, xem cô như công cụ trút dục vọng đã nề mặt cô rồi, với tôi mà nói cô chỉ là một món đồ chơi có cũng được không có cũng chẳng sao mà thôi.
Thẩm An Nhiên mim cười chua chất, rõ ràng khóe miệng cô đang nở nụ cười nhưng nước mặt lại chảy như suối.
Cô không hề cảm nhận được gì cả, giống như là một ảo giác tốt đẹp, nhưng cô còn chưa kịp chìm vào đó thì đã bị Lệ Đình Phong cầm một cây đạo xé nát.
Lệ Đình Phong rời đi khi nào cô cũng không biết, cho đến khi có ánh sáng chói mắt chiếu lên cửa cổ cô mới tỉnh táo lại.
Cô híp híp mắt, đôi mắt cô đong đầy sự nhớ nhung và dịu dàng vô hạn nhìn nhìn tia sáng kia từ từ biến mất.
Cô tựa lên cửa sổ, tay giật giật như là muốn bắt được tia sáng kia.
Cuối cùng khung cảnh xung quanh một mảnh tối tăm, mà âm thanh cô có thể nghe được bên tai chỉ có tiếng ếch kêu gió thổi và tiếng để kêu gọi bầy.
“Lệ Đình Phong… Chúc mừng anh, dùng thời gian dài như vậy để làm kiệt quệ hết tất cả tình yêu của tôi đối với anh.
Thẩm An Nhiên cẩn thận dùng tay nhặt lên từng mảnh vỡ thủy tinh ném văng ra, lại cởi áo khoát trên người ra trải lên mặt đất, sau đó hết sức cẩn thận ngồi xuống, có quần áo lót bên trên nên những mảnh thủy tinh kia cũng không khiến cô đau lắm, nhưng mà quá lạnh.
Lòng cô lạnh, toàn bộ cơ thể cô đều lãnh, tay trái bị trói trên lan can, Thẩm An Nhiên một tay ôm người chôn mặt xuống đầu gối.
Lúc này đây cô lại phải bị trói bao lâu đây? Lần trước là bốn ngày, lần này có thể là một tuần hay không?
Lần này nếu có thể chết thì cứ chết đi…
Thẩm An Nhiên ngửa đầu dựa vào cửa sổ nhìn ngôi sao bên ngoài.
Nghe nói con người sau khi chết sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời, vậy thì bố mẹ cô sẽ là ngôi sao nào đây? Sau này cô cũng sẽ biến thành một ngôi sao trong số đó sao?.