Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 72





Thẩm An Nhiên ở nhà dưỡng thương năm ngày, vết thương đã bắt đầu mọc vảy, không đau nhưng có chút ngứa.

Dựa theo tốc độ khép lại này, không quá hai ngày cô có thể ra ngoài phỏng vấn tìm công việc.

Lệ Đình Phong đi bệnh viện đón Hạ Minh Nguyệt trở về, trước khi đi liên tục nhấn mạnh cô phải kiềm chế bản thân mình.

Thẩm An Nhiên ngoài miệng đáp ứng trong lòng lại không quan tâm, năm giờ chiều cô bắt đầu giống thường ngày chuẩn bị bữa tối.


Thím Vương vẫn giúp cô nấu như cũ, cô phụ trách tay cầm muôi nấu cơm, ba món ăn một món canh tổn không ít thời gian, lúc hoàn thành xong cũng đã gần tám giờ.

Chuông cửa vang lên, Thẩm An Nhiên kêu một tiếng để thím Vương giúp cô đi mở cửa nhưng đợi cả buổi cũng không thấy thím Vương đáp lại.

Thẩm An Nhiên cởi tạp dề đi mở cửa, trên người cô có vết thương nên bước đi rất chậm.

Sau khi cửa mở ra thì Thẩm An Nhiên nhìn thấy Lệ Đình Phong đầu tiên, sau đó mới nhìn Hạ – Minh Nguyệt đứng phía sau anh.

Hạ Minh Nguyệt rõ ràng còn rất sợ cô, rụt người lại đứng phía sau lưng Lệ Đình Phong cẩn thận từng li từng tí nhìn Thẩm An Nhiên.

Thẩm An Nhiên đứng ở cửa nở nụ cười: “Hạ Minh Nguyệt, chúc mừng cô xuất viện.”
Hạ Minh Nguyệt gật đầu nhu thuận không rên một tiếng, ra vẻ như cô ta rất tủi thân, ai mà không biết còn tưởng rằng là Thẩm An Nhiên lại ức hiếp cô ta.

Thẩm An Nhiên lúc này mới bước lên đánh giá Hạ Minh Nguyệt, bỗng nhiên nói: “May mà cô uống thuốc ngủ, nếu như là cắt cổ tay, vậy thì sau hơn một tiếng đồng hồ sợ là không tỉnh lại được đầu
Câu nói của Thẩm An Nhiên như mang theo kim châm đâm vào tim đen của Hạ Minh Nguyệt.

Thẩm An Nhiên không phải là thánh nhân, toàn thân thương tích này đều do Hạ Minh Nguyệt ban tặng.


Cô không có cách nào ra vẻ rộng lượng được, càng không có biện pháp thờ ơ như không có việc gì.

Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt khế biến, cô ta nhìn Lệ Đình Phong thấy sắc mặt của anh vẫn như bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Là tôi xúc động gây thêm phiền toái cho cô.

Thẩm An Nhiên cười nói: “Không phiền phức lắm, nếu như cô mất máu quá nhiều vậy mới gọi là phiền phức, còn phải để cho tôi truyền máu cho cô.”
Lệ Đình Phong tiến lên đẩy cô một cái, sức lực không mạnh nhưng trên đùi của Thẩm An Nhiên có vết thương nên khi bị đẩy về phía trước cô lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống.

Ngữ khí của Lệ Đình Phong mang theo cảnh cáo: “Hết chuyện để nói rồi à, đi vào nhà ăn cơm
Thẩm An Nhiên không nói gì, ngược lại là Hạ Minh Nguyệt ở đằng sau bắt đầu ra vẻ người tốt, kéo ống tay áo Lệ Đình Phong dịu dàng nói: “Thấm An Nhiên cũng chỉ là quan tâm em thôi, vừa nãy trên đường trở về anh đã hứa với em là sẽ không nổi giận…
Thẩm An Nhiên bước vào phòng ăn, nghe thấy câu nói đầy giả tạo này của cô ta thì dừng bước chân lại, khóe miệng nhếch lên một đường cong, diễn tốt như vậy lại không đi học làm diễn viên thật là đáng tiếc mà.

Vẻ châm chọc trong đôi mắt Thẩm An Nhiên còn chưa kịp mất đi đã bị Lệ Đình Phong nhìn thấy.

Ánh mắt Lệ Đình Phong lạnh lùng nhìn chằm chăm Thẩm An Nhiên, trong lòng của anh thật ra cũng không có tức giận, anh đẩy Thẩm An Nhiên chẳng qua là cảnh cáo cô đừng tính toán chi li quả, dù sao sau này cũng sống chung với Hạ Minh Nguyệt, anh không hy vọng cô khinh người gây chuyện thị phi.

“Minh Nguyệt cũng không trách em, trái lại em còn ở đây tức giận cái gì.”
Thẩm An Nhiên giả bộ như không nghe thấy, rửa tay bước vào bàn cơm bưng chén canh lên uống.


Bữa cơm này trôi qua một cách êm đềm, ngoại trừ âm thanh của bát đũa thì không có tiếng động dư thừa nào khác.

Sau khi ăn cơm xong, hai người Lệ Đình Phong và Hạ Minh Nguyệt ra ngoài đi dạo, Thẩm An Nhiên ngồi ghế salon đọc sách trông có vẻ rất nhàn rỗi.

Sau khi thím Vương rửa sạch bát nhìn thấy Thẩm An Nhiên một mình ngồi trên ghế sa lon, do dự một chút rồi hỏi: “Cô Nhiên, có cần tôi dìu cô đi lên không?”
“Không cần, tôi có thể đi được.” Thẩm An Nhiên để sách xuống, chậm rãi từ tốn đi lên lầu hai.

Hiện tại chân của cô đã có thể đi có thể chạy, đi ra ngoài tìm việc cũng không thành vấn đề.

Thẩm An Nhiên vừa tới trên lầu liền nghe được động tĩnh truyền lên từ dưới lầu, cô vịn lan can nhìn xuống, là Lệ Đình Phong và Hạ Minh Nguyệt sau khi đi dạo xong đã quay trở về.

Thím Vương bưng một ly nước chanh đến trước mặt Hạ Minh Nguyệt, rõ ràng là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng Thẩm An Nhiên lại cảm giác được có gì đó kỳ lạ.

Thái độ của thím Vương với cô và khi với Hạ Minh Nguyệt hoàn toàn khác biệt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.