Sau khi Hạ Minh Nguyệt dọn vào biệt thự ở một lần nữa, Thẩm An Nhiên liền bắt đầu ra ngoài tìm công việc.
Nhưng kỳ quái chính là, cô đã gửi cv qua internet đến mười mấy chỗ thế nhưng không có một công ty nào gửi tin tức cho cô.
Cô không khỏi hoài nghi có phải là hệ thống đã xảy ra vấn đề gì không, Thẩm An Nhiên sáng sớm vừa thức dậy đã làm bữa sáng, hôm nay cô mặc một bộ đồ lịch sự.
Lệ Đình Phong xuống lầu ăn sáng thấy hôm nay cô ăn mặc trang trọng nên hỏi: “Cô muốn ra ngoài sao?”
Thẩm An Nhiên cúi đầu húp cháo trả lời: “Ra ngoài phỏng vấn.
Mấy ngày nay không đề cập tới chuyện này, Lệ Đình Phong suýt chút nữa quên Thẩm An Nhiên dự định đi ra ngoài tìm công việc.
Nhưng mà không phải anh đã gọi kêu Triệu Việt giải quyết rồi sao? Tại sao còn có người gọi Thẩm An Nhiên đi phỏng vân?
Thẩm An Nhiên nhìn đồng hồ trước mặt, vội vàng ăn hết cháo rồi đi ra cửa, Lệ Đình Phong đưa mắt nhìn cô rời đi sau đó gọi điện cho Triệu Việt, để anh ta đi giám sát chặt chẽ hành tung của Thẩm An Nhiên, không để cho cô tìm được việc làm.
Triệu Việt cảm thấy khó hiểu với mệnh lệnh này của Lệ Đình Phong, anh ta làm người đứng xem cũng rất bài xích hành động như vậy.
Thẩm An Nhiên là người trưởng thành đã hai mươi bốn tuổi rồi, nếu cứ nhốt cô lại trong nhà không cho cô ra ngoài, cứ như thế thì sẽ phá hủy đi một người có năng lực cống hiến cho xã hội là cô.
Lệ Đình Phong muốn cho Thẩm An Nhiên làm bà chủ gia đình, thế nhưng cũng phải xem người ta có nguyện ý hay không.
Thẩm An Nhiên mười tám tuổi đã tiếp quản nhà họ Thẩm, bên ngoài là hình tượng một nữ tinh anh, một người như vậy tuyệt đối sẽ không cam tâm tình nguyện làm một con chim hoàng yến bị vây ở trong lồng.
Lệ Đình Phong cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng anh cho rằng với gương mặt xinh đẹp và thân hình gầy yếu của Thẩm An Nhiên, mất đi nhà họ Thẩm cô ra ngoài lại có thể làm gì?
Chỉ cần tưởng tượng hình ảnh Thẩm An Nhiên ra ngoài làm công anh đã cảm thấy tức giận, anh không cho phép, cũng không thể tha thứ cho việc Thẩm An Nhiên ở bên ngoài tiếp xúc với người đàn ông khác, đối mặt với sự dò xét không chút kiêng kỵ gì của những người không quen biết.
Lúc này Lệ Đình Phong đã bắt đầu ý thức được Thẩm An Nhiên đã có một vị trí khác biệt trong lòng anh.
Giống như mua một bức tranh, lúc mới đầu chỉ là mua để trang trí thưởng thức thôi, nhưng sau này lại ngoài ý muốn phát hiện bức tranh này là đồ cổ, liền muốn giấu đi sợ bị người khác trộm mất.
Anh bá đạo như vậy, nhưng lại quên mất Thẩm An Nhiên là người không phải một vật chết, cũng không phải là bức tranh để anh thưởng thức.
Thẩm An Nhiên đi tìm việc làm, nhìn thấy có công ty phù hợp đang tuyển người liền trực tiếp điền sơ yếu lý lịch đi vào, nhưng mỗi lần phỏng vấn còn chưa đến lượt cô thì bên công ty đã tuyên bố ngừng phỏng vấn.
Một hai lần còn có thể chấp nhận, nhưng nhiều lần vấp phải trắc trở, coi như cô có ngu xuẩn đi nữa thì cũng phát hiện ra chuyện bất bình thường.
Công việc không tìm được, ngược lại cơ thể cô đã gần như không kiên trì được nữa.
Liên tiếp nửa tháng bôn ở bên ngoài tìm việc làm dưới ánh mặt trời gay gắt, cả người có phơi ngoài nắng nên có chút yếu ớt, buồn nôn muốn ói.
Thẩm An Nhiên phán đoán là cô bị cảm nắng, lại thêm bản thân cô cũng có bệnh ung thư dạ dày, buồn nôn muốn ói cũng là chuyện bình thường.
Thẩm An Nhiên cũng không có để ở trong lòng.
Vốn cho rằng khi về nhà nghỉ ngơi một chút thì sẽ tốt lên, lại không ngờ đến vừa bước vào phòng bếp nấu cơm ngửi được mùi vị của khỏi dầu cô lại càng muốn nôn thêm.
Cô thật sự là có nổi tinh thần nấu cơm nên đã giao cho thím Vương, thím Vương ngoài miệng không nói gì nhưng sắc mặt bà ta lại bất mãn.
Cuối cùng thì bữa tối là do Hạ Minh Nguyệt và thím Vương cùng làm, cá hấp và thịt kho tàu, cộng thêm một phần thức ăn chạy cùng canh gà.
Lệ Đình Phong tan tầm trở về tìm một vòng nhưng không thấy được Thẩm An Nhiên, con người anh không khỏi trở nên u ám: “Cô ấy đâu?”
Hạ Minh Nguyệt thân mật ôm lấy tay của anh nói: “Thẩm An Nhiên hôm nay hình như không thoải mái, là em làm cơm tối.
Đôi mắt của Lệ Đình Phong chuyển hướng nhìn trên bàn, màu sắc hương vị đều đủ, nhưng anh lại cảm thấy mình không có khẩu vị gì cả.
H Minh Nguyệt mảy may không cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của Lệ Đình Phong, còn không ngừng cầm đũa nhét vào vào trong tay Lê Đình Phong nói: “Đình Phong, đã thật lâu rồi anh không ăn thức ăn em làm, anh nếm thử chút đi, xem tài nghệ của em có tiến bộ hay không.”
Lệ Đình Phong nhìn một bàn đồ ăn không biết nên gặp món nào trước, ngón tay anh nằm thật chặt cuối cùng buông xuống: “Em ăn trước đi, anh đi lên lầu nhìn cô ấy một chút.”
Khuôn mặt tươi cười của Hạ Minh Nguyệt hơi mất kiểm soát, cô ta mấp máy môi, còn chưa có lên tiếng thì Lệ Đình Phong liền vội vã đứng dậy đi lên lầu..