Thím Vương lần lượt mở ra từng hộp thuốc, từ bên trong mỗi hộp lấy ra mấy viên thuốc để riêng sau đó lại cẩn thận đóng nắp lại bỏ vào chỗ cũ, sau khi xác định bà ta sẽ không bị phát hiện thì mới đi ra khỏi phòng ngủ.
Bà ấy đem mấy viên thuốc giao cho Hạ Minh Nguyệt: “Cô Hạ, đây là những viên thuốc tìm thấy từ trong phòng của Thẩm An Nhiên.
“Ngoài mấy viên thuốc này ra còn có gì khác không?” Hạ Minh Nguyệt cau mày nhận những viên thuốc, nhìn sáu viên thuốc có cả to cả nhỏ đang nằm trong lòng bàn tay.
“Đây là thuốc gì vậy?”
Thím Vương lắc đầu: “Không biết, đều là lấy ra từ bên trong mấy hộp thuốc ghi thực phẩm chức năng.”
“Thực phẩm chức năng sao?” Hạ Minh Nguyệt cười nhạo mấy tiếng, cô ta cũng không tin có thực phẩm chức năng nào mà phải uống nhiều như vậy, chắc là Thẩm An Nhiên mắc phải cái căn bệnh hiểm nghèo nào cũng nên.
Thím Vương tiếp tục nói: “Thuốc này thật sự kỳ là, tôi cảm thấy đây không giống như thực phẩm chức năng”
Hạ Minh Nguyệt gói những viên thuốc kia vào trong khăn tay rồi đưa lại cho thím Vương: “Bà đi mua đồ ăn đồng thời mang thuốc này đi tới bệnh viện kiểm tra thành phần thuốc, tôi phải biết được thuốc này có tác dụng gì.
“Được, buổi sáng ngày mai tôi sẽ đem thuốc tới bệnh viện.
“Tốt lắm, bà tiếp tục quét dọn tổng vệ sinh đi.”
Sau khi thím Vương đi khỏi thì Hạ Minh Nguyệt đi lên tầng ba, ở trên lầu ba có một cái ban công xây ngoài trời, cô ta đeo tai nghe điện thoại, dựa vào lan can ban công nhìn xuống dưới lầu.
Khi cô ta nhìn thấy Thẩm An Nhiên đang ở lâu dưới, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ độc ác: Tôi xem cô còn có thể đắc ý bao lâu
Sáng sớm hôm sau thím Vương phải đi mua đồ ăn, ở trong bệnh viện loay hoay một thời gian, tới gần mười một giờ trưa bà ta mới quay về.
Nhìn thấy Thẩm An Nhiên đứng ở cửa, ánh mắt bà ta có chút né tránh, rõ ràng có tật giật mình.
Thẩm An Nhiên đang cầm một quyển sách liên xem, cô tập trung vào cuốn sách nên không hề chú ý đến thím Vương.
Thím Vương buông đồ ăn xuống lập tức đi lên trên lầu tìm Hạ Minh Nguyệt.
“Cô Hạ, tôi đã về rồi.”
“Thành phần trong thuốc có điều tra ra không?” Hạ Minh Nguyệt cũng rất gấp gáp hỏi.
“Có một loại thuốc không điều tra ra được, còn những viên khá đều đã tra ra.
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt vui vẻ: “Là cái gì?”
Thím Vương luống cuống tay chân lấy báo cáo kiểm tra đo lường từ bên trong túi ra: “Cũng giống như những gì chúng ta nghĩ, mấy viên thuốc này căn bản không phải thực phẩm chức năng gì cả, trong đó có một loại thuốc giống như thuốc giảm đau liều mạnh, ba loại thuốc khác là thuốc dưỡng thai, trong đó còn có loại giống như là bổ sung progesteron.”
Hạ Minh Nguyệt sửng sốt, đôi mắt co rút lại, sắc mặt vừa mới vui sướng trong phút chốc trở nên vô cùng cứng ngắc, cô ta không nghe nhầm chứ Thuốc dưỡng thai? Thẩm An Nhiên mang thai sao?
Hạ Minh Nguyệt không muốn chấp nhận kết quả này, cô ta chẳm chặt báo cáo đo lường trong tay: “Có thể là kiểm tra sai rồi hay không? Thẩm An Nhiên làm thế nào mà mang thai? Hai ngày nay không phải cô ta còn đến kỳ sinh lý sao?”
“Chắc hẳn là bệnh viện không xét nghiệm sai đâu, tôi cũng đã xác nhận rồi, về cái kỳ sinh lý kia, hẳn là do progesteron của cô ta thấp nên có dầu hiệu sinh non.”
Hạ Minh Nguyệt cắn chặt răng, độc ác nguyên rủa: “Tại sao không chết hết đi!”
Cô ta có nghĩ đến mức nào cũng không ngờ Thẩm An Nhiên lại mang thai, rõ ràng kết hôn với Lệ Đình Phong bốn năm còn không có mang thai, sao bỗng nhiên lại mang thai?
Bỗng nhiên? Từ từ…
“Nếu cô ta mang thai vì sao không nói cho Đình Phong? Lại còn đem mấy loại thuốc dưỡng thai cất vào một cái bình thuốc khác?” Trong đầu Hạ Minh Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện một suy đoán rất lớn mật, biểu cảm cô ta bỗng nhiên trở nên dữ tợn: “Có thể đứa nhỏ trong bụng cô ta căn bản không phải là của Đình Phong hay không? Nếu không vì sao cô ta còn phải lên uống thuốc lừa gạt Đình Phong?”
Nhất định là như vậy! Còn tưởng rằng Thẩm An Nhiên thanh cao dữ lầm, không ngờ tới cô còn lên lút sau lưng ngoại tình với người đàn ông khác.
Còn để bụng mình phồng lên, hơn nữa cô lại giấu giếm mấy thứ thuốc này, chắc chắn không phải lần đầu tiên.
Hạ Minh Nguyệt vui sướng khi thấy người gặp họa, lập tức lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho Lệ Đình Phong, đang muốn gọi đi thì thím Vương ngăn cản cô ta.
“Cô Hạ, cô đừng vội gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lê.”.