Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 16



Chiếc xe thể thao màu đỏ lao vun vút như một mũi tên trên đường, mặc kệ mọi đèn tín hiệu giao thông. Chiếc xe chạy như không nhìn thấy điểm đích, mà người ngồi trên xe lúc này, Khúc Thiên Minh với vẻ mặt hận thù như ác quỷ từ địa ngục và đôi mắt bị những giọt nước mắt đọng trên mi làm cho long lanh.

Nếu như không phải do anh ta dạo này hay bị đau đầu và những hình ảnh nhỏ lẻ như từng mảnh vỡ cứ hiện về thì giờ đã ra sao?

Nếu như không phải anh ta được người bạn của mình kịp thời phát hiện bệnh và tìm lại kí ức cho anh ta thì giờ đã ra sao?

Có phải anh ta sẽ mãi để mất cô em gái và người mẹ ruột của mình không?

Khúc phu nhân bây giờ của Khúc gia – Trình Cơ, không phải mẹ ruột của anh ta, mà là người mẹ ba anh ta giới thiệu lúc anh ta vừa từ Hà Lan trở về. Từ sau khi ba anh ta mất, anh biết bà ta vốn không quan tâm gì đến anh, bà ta chỉ muốn làm thế nào để có thể tước quyền thừa kế về tay mình.

Nếu như không có bà nội, có lẽ chức vị chủ tịch tập đoàn Verne này sẽ không bao giờ là của anh, anh sẽ phải sống như con chó của bà ta cả đời!

Bảo sao từ khi anh ta chưa nhận chức, bà ta luôn luôn không cho anh về thành phố JK

Hóa ra bà ta sợ!

Bà ta sợ anh sẽ vô tình gặp lại người quen, nhớ hết lại mọi chuyện và cả tội ác của bà ta!

Chiếc xe cứ lao như bay, chẳng mấy chốc đã đi ra ngoại ô, ven đường là cảnh biển vô cùng tuyệt đẹp.

Khúc Thiên Minh dừng xe ven bờ biển, mở cửa kính ra, ánh hoàng hôn của buổi chiều tà buông xuống khiến khoảng trời đỏ như nhuốm màu máu đượm buồn, nhìn một ngôi nhà gỗ nhỏ xinh xắn ở trên bãi cát giờ đây đã nhuốm màu hoàng hôn, nhớ lại tất cả mọi thứ khi gia đình anh vẫn còn hạnh phúc ở căn biệt thự đó, nhớ lại cảnh tượng hôm đó, nhà anh từng người từng người một phải chia li, những giọt nước mắt long lanh lúc trước còn đọng trên mi giờ đã thi nhau rơi lã chã trên khuôn mặt đẹp trai kia.

Để một người đàn ông lạnh lùng như anh rơi nước mắt thực không phải chuyện dễ dàng, điều đó chứng tỏ cảnh tượng hôm đó phải kinh khủng đến mức nào. Những gì thư kí anh vừa báo cáo chỉ là một phần nhỏ của cuộc điều tra, nhưng đêm đó xảy ra chuyện gì, anh ta là người biết rõ hơn cả.

Lúc này, Khúc Thiên Minh lại mong cô em gái nhỏ của mình sẽ không nhớ ra mọi chuyện, cứ sống vô tư vui vẻ như vậy, có khi đó lại là điều hay.

Vì nhớ ra rồi Hạ Thi Văn sẽ lại phải đắm chìm trong nỗi sợ năm đó!

Là một người làm anh, anh ta thực sự không nỡ.



Vừa lúc Hạ Thi Văn vừa mở cửa nhà thì đã thấy Tuyết Nhi đang ngồi uống trà trong phòng khách, bên cạnh còn có một chàng trai nữa. Hạ Thi Văn nhanh chóng đưa túi cho người giúp việc rồi chạy vào trong.

Vừa thấy Hạ Thi Văn, Tuyết Nhi đang ngồi uống nước trong phòng khách bỗng chạy tót ra ngoài, hớn ha hớn hở đón cô bạn của mình:

- Thi Thi, đợi mãi cuối cùng cậu cũng về!

Tuyết Nhi chạy lại nắm lấy cổ tay Hạ Thi Văn rồi kéo cô vào ghế sofa ngồi, vừa ngồi vào ghế, Hạ Thi Văn đã được nhìn thấy rõ chàng trai kia, anh ta giống y hệt nam thần thanh xuân mà mọi người hay bàn tán ở trong trường cấp 3 của hai đứa bọn cô – Lưu Niên.

Từ khi đi học đã được mệnh danh là nam thần có nụ cười tỏa nắng làm cho bao trái tim cô thiếu nữ đập thổn thức. Không những thế, anh ta còn là học bá, năm trước được bầu là hội trưởng hội học sinh của trường, trên cô và Tuyết Nhi một khóa. Thấy nam thần mà bao nhiêu người theo đuổi ngồi trong nhà mình, hơn thế nữa, lúc nãy khi cô vào nhà dù chỉ nhìn được góc nghiêng của anh ta cũng thấy anh ta đang chăm chú nhìn Tuyết Nhi.

Bầu không khí không bình thường!

Hạ Thi Văn nghi hoặc hỏi Tuyết Nhi đang ngồi cạnh:

- Đây là bạn học Lưu phải không?

Nghe thấy Hạ Thi văn gọi tên, Lưu Niên lập tức cười tươi trả lời lại:

- Xin chào, Hạ Thi Văn! Giờ chúng ta đều ra trường cả rồi, không cần gọi khách khí như vậy nữa đâu, cứ gọi tôi là Lưu Niên!

Quả nhiên, vẫn vậy, nụ cười ấy vẫn đẹp như hoa chưa bao giờ tàn cả cộng với giọng nói trầm ấm áp ấy, vẫn không thay đổi! Đơ ra mất mấy giây, Hạ Thi văn mới cười ngại ngùng đáp lại:

- Được được, Lưu Niên. Vậy quan hệ giữa cậu với Tuyết Nhi là…?

Hạ Thi Văn dò hỏi một cách vô cùng nhẹ nhàng nhưng đánh trúng vào vùng sâu trong lòng Tuyết Nhi, Tuyết Nhi luống cuống đáp:

- A! Cậu ấy chỉ là bạn bè bình…

- Là bạn trai!

Tuyết Nhi còn chưa nói hết câu thì một giọng nói ấm áp đã vang lên làm cả Tuyết Nhi và Hạ Thi Văn ngớ người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.