Hôm nay, lúc dì Trương còn đang bận rộn trong bếp làm bữa sáng thì đã thấy Hạ Thi Văn xuống rồi. Cô mặc một chiếc áo phông trắng với quần bò rách trông rất năng động và cá tính khác hẳn hình ảnh dịu dàng ngày hôm qua. Đây mới là phong cách thực sự của cô, vốn dĩ cô luôn nói rằng mặc những chiếc váy kia quá khó chịu, cô thực không quen!
Lúc dì Trương còn đang ngạc nhiên, Hạ Thi Văn đã lên tiếng chào:
- Dì Trương, chào buổi sáng!
Vì có phần hơi giật mình với đại tiểu thư mê ngủ nướng hôm nay lại dậy quá sớm, nhưng sau đó dì cũng vui vẻ chào lại cô:
- Chào con, bữa sáng gần xong rồi, con ngồi chờ một chút!
- Thôi không cần đâu ạ! Hôm nay con còn có hẹn, nên là sẽ không ăn sáng ở nhà đâu, đi trước đây ạ!
Hạ Thi Văn vừa trả lời vừa đi đôi giày Vans màu trắng vào rồi nhanh chóng lao ra khỏi nhà.
Cô đi vào gara lấy đại một chiếc xe ô tô Volkswagen Scirocco phi thẳng ra ngoài đi mất trong sự kinh ngạc của ông ngoại cô đang đứng nhìn từ cửa sổ trên phòng. Mày ông hơi cau lại rồi nghĩ gì đó mà khoác chiếc áo khoác đi xuống nhà.
Hạ Thi Văn lúc này đang phi xe đi ung dung trên đường ở khuôn viên Hạ gia, miệng vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài vì buồn ngủ. Sáng nay nếu không phải có số lạ gọi đến thì cô đã được ngủ nước một giấc ngon lành.
Nhưng số lạ này lại là của Lưu Niên gọi nên cô lập tức bật dậy, cô vừa để lên tai nghe thì giọng nói trầm ấp áp từ đầu dây bên kia đã vang lên:
- Xin chào, Hạ Thi Văn! Tôi biết mới sáng sớm vậy đã phiền cô, nhưng chuyện này vô cùng quan trọng, cô nhất định phải giúp tôi!
Thế là Hạ Thi Văn lại ngồi nghe anh ta kể đầu đuôi câu chuyện.
Rốt cuộc là vì hôm qua khi đến nhà cô, anh ta đã định tỏ tình với Tuyết Nhi, ai ngờ rằng cô ấy lại từ chối xong sau đó về đến nhà thì không thể gọi điện được cho cô ấy, nhắn tin wechat thì cô ấy cũng đã chặn số. Anh ta không biết phải làm sao, đành nhờ đến sự giúp đỡ của cô.
Hạ Thi Văn lúc này thật sự hết cách!
Người này thật ngờ nghệch trong tình yêu, tỏ tình như vậy thì con gái ai lại đồng ý được cơ chứ!
Tuyết Nhi thì từ bé đến giờ chỉ coi công việc, học tập như người yêu nên không biết cách biểu đạt. Hạ Thi Văn đứng ở bên ngoài xem mà cũng sốt ruột, dù cô biết đây là chuyện riêng của hai người, nhưng cứ như thế này thì thật sự phải đợi đến lúc nước sông Hoàng Hà cạn hết họ mới đến với nhau mất!
Cuối cùng, Hạ Thi Văn vẫn là không thể trơ mắt để bạn mình bỏ lỡ người này, nên dù có buồn ngủ cô cũng đến để nói chuyện rõ ràng với Lưu Niên.
Một lúc sau, sau bao nhiêu cái ngáp đến chảy cả nước mắt thì cuối cùng Hạ Thi Văn cũng đến quán ăn sáng mà Lưu Niên đã hẹn.
Vừa bước vào, Hạ Thi Văn đã thấy Lưu Niên đang ngồi chờ mình ở góc phòng, cô nhanh chóng bước tới.
- Hạ Thi văn! Cô tới rồi?
Lưu Niên thấy cô đến thì lập tức đứng lên, vẻ mặt hứng khởi nhìn cô:
- Ừm! Tôi đến hơi muộn, xin lỗi anh.
- Không! Không sao! Cô chịu đến giúp là tôi vui rồi!
Thấy Hạ Thi văn nói vậy thì Lưu Niên lập tức đáp trả, lần này cô không nói gì nữa mà ngồi xuống. Đồ ăn vừa được mang ra trước mặt hai người, lúc này Hạ Thi Văn mới lên tiếng:
- Trước khi tôi giúp anh, anh phải trả lời câu hỏi của tôi!
Nghe thấy thế, Lưu Niên bỏ đôi đũa đang cầm xuống cạnh bát, nghiêm túc nhìn Hạ Thi Văn nói:
- Được! Tôi chắc chắn sẽ trả lời thật, cô cứ hỏi đi
- Anh có thật sự thích Tuyết Nhi không? Từ bao giờ? Vì sao lại thích cô ấy?
Lưu Niên chỉ vừa dứt lời, Hạ Thi Văn đã hỏi dồn dập, tưởng chừng như chừng ấy câu hỏi sẽ khiến Lưu Niên kinh ngạc, nhưng không, anh ta cúi đầu xuống, vẻ mặt lộ ra chút tiếc nuối, giọng nói vốn rất ấm áp, giờ đây lại mang chút lạnh lẽo, anh ta cười khổ:
- Thích… à không, là yêu! Tôi rất yêu cô ấy, từ năm lớp 10 vào trường, tôi đã lại một lần nữa tiếp tục yêu cô ấy! Còn vì sao… thích một người cần lí do ư?
- Lại? có ý gì?
- Chắc đợt cấp 2 cô ấy hay kể cho cô nghe về một người bạn ở gần nhà cô ấy nhưng đã sang bên Anh học rồi đúng không?
Hạ Thi Văn ngẫm nghĩ một chút. Quả thực khi hai cô còn học lớp 8, Tuyết Nhi vẫn hay nhắc về anh ta, nhưng khi cô hỏi thì Tuyết Nhi lập tức lảng tránh, Tuyết Nhi nói rằng anh ta không đáng để nhớ.
Hạ Thi Văn gật nhẹ đầu, Lưu Niên tiếp tục:
- Người cô ấy nhắc chính là tôi! Năm bọn tôi học cấp 1, vì ở cùng khu phố nên thường xuyên ra bãi cỏ gần đó chơi đùa cùng nhau, dần dần bắt đầu thích cô ấy từ lúc nào cũng không hay biết. Năm đó tôi không đủ lớn, nhưng tôi biết cô bạn này tôi thực rất quý trọng. Sau đó, có một hôm đi chơi về, tôi thấy mẹ cầm đồ của bà và tôi đứng trước một chiếc xe. Tôi vừa chạy tới, còn chưa kịp hỏi tại sao thì lập tức bị lôi lên xe ra sân bay bay sang Anh. Lúc đó tôi rất buồn, mẹ tôi vì li dị bố mà làm việc bán mạng, quên cả tôi. Tôi rơi vào trầm cảm nặng, bà ấy cũng không quan tâm. Năm tôi 15 tuổi thì mẹ tôi bị bệnh nặng rồi… đã không còn nữa, sau đó tôi được bố đón về thành phố JK, tìm người tra hỏi mới biết Tuyết Nhi cô ấy học ở trường này, vậy là tôi liền theo tới đây! Nhưng mà cố gắng từ năm đó đến nay vẫn không thể vượt qua ranh giới của việc tình bạn!