Mất một lúc lâu sau khi cúp điện thoại, Hạ Thi Văn mới lười biếng đứng lên chầm chậm bước ra khỏi giường như không muốn rời xa sự êm ái này vậy.
Bởi vì đang nghỉ hè nên Thi Văn không cần đặt báo thức để thức dậy sớm như mọi khi, vậy nên cô có thể ngủ một giấc vô cùng thoải mái. Hạ Thi Văn thầm mong rằng học đại học cô sẽ không phải cần phải thức dậy sớm như vậy, vì đối với cô, việc phải dậy sớm trong hơn 10 năm nay không khác gì một loại cực hình!
Làm hết những việc cần làm sau khi thức dậy, Hạ Thi Văn đứng trước cửa tủ quần áo nay chỉ còn khoảng hơn chục bộ đồ cô để lại ở thành phố JK. Có lẽ cũng là một người con gái nên Hạ Thi Văn biết, việc lựa chọn quần áo khi đứng trước một tủ quần áo là vô cùng khó khăn. Hạ Thi Văn lựa tới lựa lui cuối cùng cũng kiếm được một bộ quần áo đơn giản nhưng lại tôn lên sự hoạt bát của cô. Đó là một chiếc áo hai dây màu khói được cô phối với chiếc quần bò ống rộng dài đến ngang mắt cá chân.
Xong xuôi đâu đấy, Hạ Thi Văn cầm lấy chiếc túi đeo nhỏ màu đen, rồi vớ lấy đôi giày Converse 70s màu trắng hợp với bộ đồ rồi đóng cửa đi xuống phòng ăn. Lúc này đồng hồ to ở phòng khách đã điểm hơn 9 tiếng chuông, Hạ Thi Văn bước nhanh chân xuống cầu thang, đi gần đến nơi thì một giọng nói khàn khàn của người đã có tuổi:
- Con nhóc thối, giờ này mới chịu dậy, có phải nghỉ hè là giờ giấc không coi ra gì không hả?
Hạ Thi Văn nghe thấy vậy thì chỉ cười hì hì rồi đi nhanh xuống dưới tầng 1. Cô để đôi giày ở trước cửa chính rồi chạy vào ngồi cạnh ông ngoại, không quên chào buổi sáng mọi người:
- Dì Trương, ông Andy, chào buổi sáng hai người ạ!
Đáp lại lời chào của cô là hai nụ cười hiền từ đầy yêu thương:
- Chào buổi sáng, đại tiểu thư!
Dì Trương là giúp việc, còn ông Andy là quản gia của căn nhà này, hai người đều là những người vô cùng thân cận và nhận được sự tín nhiệm cao của ông cô.
Sau khi ông ngoại và cô từ Hà Lan về đây thì hai người họ cũng theo về luôn để tiện chăm sóc cho chủ tịch và đại tiểu thư của Hạ gia.
Nhưng từ khi Hạ Thi Văn nhỏ, ông cô dù quan tâm cô nhưng không tránh khỏi công việc bận rộn. Những lúc như vậy, chỉ có hai người họ ở bên Hạ Thi Văn chăm sóc và thấy cô lớn lên từng ngày, tất cả những vui vẻ, buồn đau của cô đều có hai người họ chứng kiến. Nói họ quan trọng thôi thì vẫn chưa đủ để diễn tả.
Hạ Thi Văn ngồi nói chuyện với ông về việc lát cô có hẹn với Tuyết Nhi ra ngoài, sau một hồi cô van xin mỏi miệng thì ông cuối cùng đã đồng ý thì. Tiếng dì Trương từ trong bếp vọng ra:
- Đại tiểu thư, bữa sáng của con xong rồi nè! Vào ăn ngay cho nóng nhé!
Hạ Thi Văn nghe thấy tiếng dì Trương gọi thì nhanh nhảu đáp:
- Vâng ạ!
Nói rồi, cô quay qua nhìn đồng hồ thì tá hỏa khi thấy đã hơn 9 rưỡi, cô nhìn ông ngoại nói với vẻ lúng túng:
- Chết rồi ông ơi! Con sắp muộn rồi, con vào ăn sáng rồi đi đây ạ. Tối nay con sẽ về cùng ông ăn tối nha!
Ông ngoại cô thì chỉ ngồi đó cười rồi lắc đầu, ông không biết bao giờ cô cháu gái nhỏ này mới có thể trở thành một cô gái thùy mị, nết na như mẹ cô- Hạ Uyển đây? Cứ mãi ngây thơ như vậy, khiến ông cô không yên tâm chút nào
…
Ăn sáng xong Hạ Thi Văn vội vội vàng vàng đi giày rồi lao ra khỏi cửa, ở ngoài một chiếc xe Maybach Exelero đang đợi sẵn ở ngoài, trong xe là lái xe riêng của nhà cô.
Thấy cô chạy từ trong nhà ra, anh ta đang ngồi ở ghế lái thì nhanh tay chạy xuống mở cửa xe cho cô. Dù đang rất vội nhưng cô cũng không quên quay lại nói với anh ta vài câu:
- Cảm ơn, phiền anh đi nhanh hộ tôi nhé! Sắp không kịp rồi
Anh lái xe gật đầu rồi nhanh chóng trở về vị trí lái, nhấn mạnh chân ga phi như bay. Để đi ra ngoài địa phận của biệt thự Hạ gia phải mất đến 10 phút, nhưng nếu như phi xe thì chỉ mất có vài phút thôi!
Cũng may đây là đường trong khuôn viên nên hầu như không có ai cả nên có thể lái được với tốc độ lớn. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đi ra đến quán coffee nơi Hạ Thi Văn hẹn Tuyết Nhi.