Hạ Thi Văn cảm thấy thật nực cười. Hôn nhân là việc đại sự một đời của phụ nữ, phải cùng nắm lấy tay người mình yêu đi vào lễ đường thề ước.
Vậy mà cô với hắn, có chút quan hệ yêu đương nào ư?
Quay người lại đối diện với Tư Hạo Hiên, giọng Hạ Thi Văn giễu cợt:
“Vậy xin hỏi có phải là nếu anh lại vô tình ngủ với một người con gái khác, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm bằng cách này? Ba thê bảy thiếp ở cùng nhau trong khi anh không yêu người ta ư?”
“Nếu có em rồi, tôi sẽ không ngủ với một ai khác!”
Tư Hạo Hiên giọng khẳng định chắc nịch, mặt mày cũng nghiêm túc hẳn.
“Tương lai ai mà biết chắc được! Cứ cho là như vậy đi chăng nữa, tôi cũng không yêu anh, anh cũng không yêu tôi, hà cớ gì phải vì một cuộc hôn nhân mà ở bên nhau. Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, đừng nói ra những điều vô lí như vậy nữa! Chuyện này dừng ở đây thôi, tôi cũng sẽ không dính dáng đến cuộc sống của anh nữa, tạm biệt!”
Nói rồi, cô không chút do dự đẩy cửa bước ra ngoài, để Tư Hạo Hiên đứng trơ ra ở đó, nhìn theo bóng dáng của cô khuất dần sau cánh cửa to lớn.
Tư Hạo Hiên nở nụ cười xảo quyệt, ánh mắt đen sâu không đáy của hắn lộ ra chút mưu mô…
“Hạ Thi Văn, em chạy cũng không thoát được đâu!"
Hạ Thi Văn đứng trước con đường rộng lớn, đầu óc quay cuồng…
Đây là ở đâu đây? Tại sao ngay cả một chiếc xe đi qua cũng không có cơ chứ?
Cô như người uống rượu say bị mất đi phương hướng, không biết mình phải đi đâu, về đâu cả.
Nhưng cứ đứng trước cổng nhà hắn thì cũng không được, vậy là cô bước đi, mỗi bước đi đều không có tính toán, cô cứ mặc cho đôi chân mình lang thang trên đường…
Píp!
Một chiếc xe Ferrari vàng chóe đi chầm chậm ở phía sau cô, Vu Ngạo Ân ngồi ở trong xe, thấy cô thì không khỏi muốn bấm còi chọc cô một chút. Vậy mà Hạ Thi Văn lại chẳng quan tâm gì, cô cứ lững thững đi, không thèm ngoảnh mặt lại.
Đến khi tiếng còi ngày một dày đặc, người lái xe cứ bấm còi liên tục, Hạ Thi Văn mới bất đắc dĩ quay đầu lại…
“Xin chào, cô nàng bắt cướp!”
Hạ Thi Văn im lặng một hồi lâu, trong đầu đang nhớ lại, không biết mình có quen tên này không.
“Không nhớ tôi sao?”
Vu Ngạo Ân lắc đầu chán nản, khuôn mặt anh ta khó nhớ đến vậy sao?
Nói ra thì Vu Ngạo Ân đẹp trai không kém gì Tư Hạo Hiên cả, về thần thái có khi còn có đôi chút nhỉnh hơn vì Tư Hạo Hiên cả ngày cứ như núi băng di động vậy, mặt rất ít khi biểu hiện cảm xúc, hầu như chỉ có một vẻ mặt không cảm xúc lạnh lùng.
Vu Ngạo Ân thì khác, khuôn mặt anh ta trông bình thường rất phong độ và nghiêm túc, đôi mắt xanh lam hút hồn, chiếc mũi cao, mái tóc vàng chải ngược rẽ ngôi.
Nhưng khi đôi môi anh ta vừa mở ra, lập tức có sức quyến rũ đến kinh người. Biết rõ ưu thế của mình như vậy, vậy nên lúc nào anh ta cũng nở nụ cười để thu hút người khác, đặc biệt là phái nữ.
Khuôn mặt anh ta, phụ nữ chỉ cần gặp một lần là nhớ mãi không quên, nhưng còn cô thì sao, vậy mà lại không nhớ chút nào về hắn.
“Chúng ta…quen biết nhau hả?”
Hạ Thi Văn ngập ngừng lên tiếng. Trong ấn tượng của cô, cô không hề quen người nào như vậy cả!
“Tôi là vị cảnh sát nói chuyện với cô hôm cô bắt tên yêu râu xanh giả dạng tài xế taxi đây mà, cô không nhớ gì hết sao?”
Cô sực nhớ đến kí ức hôm đó, quả đúng là cô có giúp cảnh sát bắt một tên yêu râu xanh, nhưng mà vị cảnh sát đó…là người này hả?
Hạ Thi Văn chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh ta…
Khuôn mặt góc cạnh nam tính, đôi mắt xanh lam, tóc màu vàng… quả thật có vài phần giống!
Anh ta là người phương Tây sao?
“Tôi nhớ ra rồi!”
“Vậy thì tốt rồi!”
Vu Ngạo Ân nói đúng bốn từ rồi dừng xe lại, mở cửa bước xuống.
Anh ta quả thật là không giống cảnh sát chút nào, dáng người cao như vậy, dáng đi phong tình như vậy, anh ta không làm người mẫu quả thật là lãng phí một nhân tài!
Anh ta đứng trước mặt Hạ Thi Văn, thân hình 1 mét 88 sừng sững trước mặt khiến cô thấy mình thật nhỏ bé.