Lúc cô tỉnh lại, cô đã lại thấy một màu trắng tinh quen thuộc và mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Chết thật, có lẽ cô sắp chuyển đến bệnh viện mà sống mất thôi! Xác xuất cô vào bệnh viện đợt này quá đều đặn rồi!
Nhấc đầu lên nhìn xung quanh, cô quơ tay sờ lên trán nhưng lại phát hiện tay bị nắm lấy rất chặt, cô cúi đầu nhìn xuống...
Tư Hạo Hiên đang nắm lấy đôi bàn tay cô, ngồi trên một chiếc ghế thấp màu xanh lam của bệnh viện, lấy chăn của cô đắp làm gối, dáng vẻ ngủ rất không an tâm.
“Thiếu phu nhân, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi?”
Giọng của quản gia vang lên, còn mang theo hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cô đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ, kim đang chỉ vào số năm, nhưng cô không biết là năm giờ chiều, hay năm giờ sáng?
“Bây giờ là ngày nào rồi?”
“Hôm nay là năm giờ sáng ngày mười một tháng tám, cô đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi!”
Cô hôn mê từng đấy thời gian rồi cơ á? Cô cố gắng nhớ lại ngày hôm đó… mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô còn không kịp phản ứng thì đã ngất lịm đi mất rồi.
Đúng rồi! Giấc mơ đó, cô đã nhìn rõ được khuôn mặt của cậu bé trai kia rồi, nhưng mà bây giờ cô lại không thể nhớ được rốt cuộc người đó là ai!
“Mấy ngày nay, thiếu gia lúc nào cũng ở bên cạnh cô, ai bảo đi cũng không chịu đi, công việc của tập đoàn bị đình trệ cậu ấy cũng không hề quan tâm. Trước giờ tôi chưa từng thấy qua cậu ấy như bây giờ!”
Quản gia xót xa lên tiếng. Thiếu gia nhà họ từ bé đã được ăn sung mặc sướng, chưa bao giờ có chuyện phải ngủ la cà như thế này. Vậy mà bây giờ, ngồi ngủ mà cũng có thể ngủ ngon lành như vậy, đúng là khiến ông lão này cảm thấy thật xót xa mà!
“Anh ấy lúc nào cũng ở đây hả?”
Hạ Thi Văn ngơ ngác nhìn người con trai đang ngủ, trong lòng không khỏi mở cờ. Ngắm thật kĩ khuôn mặt của hắn, râu mọc ra rồi, mắt cũng thâm quầng, đang ngủ mà lại còn nhíu mày nữa… quả thật mấy hôm nay, chắc có lẽ hắn đã rất vất vả!
“Đúng vậy! Nếu thiếu phu nhân đã tỉnh thì tôi đi liên lạc với Hạ gia, Hạ lão gia đã tỉnh lại rồi, giờ vẫn đang dưỡng bệnh ở cùng bệnh viện này. Còn có Diệp tiểu thư và Lưu Niên thiếu gia, tôi đều sẽ giúp cô liên lạc, mấy ngày nay lúc cô hôn mê ngày nào cô ấy cũng đến, cứ nhìn thấy cô là khóc không nguôi…”
Cô ngẩng đầu lên, nhớ đến rất lâu rồi cô cũng chưa hề liên lạc qua với Tuyết Nhi, từ khi cô bị mất điện thoại cho đến lúc kết hôn, quả thật cũng đã hơn một tuần….
“Được, vậy cảm ơn ông, quản gia Trương!”
Lão Trương cười rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại, để lại không gian riêng tư cho họ.
Hạ Thi Văn ngắm nhìn thật kĩ gương mặt kia, miệng nở nụ cười hạnh phúc…
Không đúng, hắn quan tâm cô làm gì? Chẳng phải chỉ là một cái hợp đồng lợi ích, vợ chồng trên danh nghĩa thôi hả?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không tìm ra lí do nào để cho thấy hắn phải giúp cô, cuối cùng cô bịa ra một lí do vớ vẩn nhất…
Chắc hắn thấy giờ hai người đã là vợ chồng trên danh nghĩa, giúp cô cũng là điều không sai mà, đúng không?
Cô ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ kia. Hắn ngủ rất ngon, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt vào nhau, nhìn vô cùng khổ sở….
Không biết từ lúc nào, tay cô đã đưa lên chạm vào lông mày hắn, giọng nhẹ nhàng:
“Anh không thả lỏng ra chút được sao?”
Ở một góc độ cô không nhìn thấy, khuôn mặt hắn khẽ cười nhẹ nhàng, lông mày cũng dần dần thả lỏng ra theo đúng những lời cô nói.
Quái lạ! Tên này có tai siêu phàm à? Tự dưng nghe cô nói lại biết thả lỏng ra thật kìa!?
“Cảm ơn anh đã cứu tôi lần nữa, dù chúng ta chỉ là một cuộc hợp đồng trao đổi lợi ích, nhưng anh vẫn giúp tôi, thật sự bây giờ ngoài cảm ơn ra tôi cũng không biết nói gì hơn nữa!”
Hắn cười đến phổng cả lỗ mũi, không thể nào nhịn được nữa, bắt lấy bàn tay mềm mại đang vuốt ve khuôn mặt hắn, từ từ mở mắt ra, hoàn toàn không có biểu hiện nào của việc ngái ngủ, mà ngược lại, còn rất ranh mãnh:
“Có phải bây giờ em là đang mê hoặc chồng em không?”
“Anh…anh nói linh tinh gì vậy? Không đúng, anh tỉnh từ lúc nào?”
Cô hốt hoảng muốn giật tay lại nhưng đã quá muộn, hắn nắm chặt lấy tay cô, không cho cô một cơ hội nào động tay. Giờ hai tay của cô đều bị hắn nắm chặt, đúng là dâng mỡ đến miệng mèo mà!
“Nếu em muốn cảm ơn, có thể suy nghĩ đến việc dùng thân báo đáp, thấy thế nào?”
Hắn cầm lấy tay cô rồi từ từ trèo lên giường bệnh, ngồi xuống bên cạnh cô, tay vẫn nắm chặt không buông.
Cô không biết, từ lúc cô định rút tay ra khỏi bàn tay hắn thì hắn đã tỉnh. Lúc cô tỉnh lại hắn vui sướng đến nhường nào, cả mấy ngày nay hắn ăn không ngon, ngủ không yên. Hình như từ sau cái hôm ngủ cùng với cô đó, hắn chưa đêm nào có thể ngủ ngon cả. Nhắm mắt lại, mùi hương và sự ấm áp của cô sẽ lại bắt lấy hình bóng hắn, khiến hắn có muốn ngủ cũng chẳng tài nào ngủ nổi!
“Anh đi xuống khỏi giường ngay cho tôi, tôi đang là bệnh nhân đấy!”
Hắn đương nhiên không nghe theo lời cô, còn cho chân vào trong chăn, phủi lại gối rồi nằm xuống, kéo cô nằm xuống theo, hai tay bây giờ đã chuyển xuống ôm qua eo cô…
“Anh….thả tôi ra!”
Cô gằn lên từng chữ, nhưng có tác dụng không? Đương nhiên là chẳng thay đổi được điều gì cả, vẫn là bị hắn ép nằm xuống giường. Cô có vùng vẫy cũng không thể thoát khỏi áp lực từ người hắn đè lên, rốt cuộc cũng đành buông tay chịu trói trong tâm thái vô cùng khó chịu.
“Em im lặng một chút đi được không? Giờ em là bệnh nhân, cần phải nghỉ ngơi thêm, vậy nên anh hứa sẽ không làm gì em cả, chỉ cần em cho anh ôm một lát là được! Nếu em không đồng ý, anh sẽ làm ra loại chuyện xấu xa hơn nữa đấy!”
Hắn là người nói được làm được, nếu như hắn đã hứa vậy chi bằng nghe theo hắn đi! Cô dù tức giận đến ngẩn người, nhìn lên gương mặt của hắn giờ mắt đã nhắm chặt, cô cũng không nói gì thêm nữa, chỉ đành nằm im trong lòng hắn, sợ cựa quậy hắn sẽ lại lập tức đè cô ra, cô tuyệt nhiên không dám đánh liều…