Lão Trương đứng tựa mình vào tường, lưng vẫn thẳng tắp, tay còn lại để thõng xuống dọc theo người, ánh mắt lấp ló nhìn dáng vẻ cô ngồi trong phòng bệnh, vẫn giữ đúng tư thái của một người quản gia chuyên nghiệp!
“Cô ấy ăn chưa?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm nghiêm nghị của Tư Hạo Hiên.
“Thiếu phu nhân cô ấy đã ăn rồi, hơn nữa còn vô cùng thích thú nữa, thưa thiếu gia!”
“Cô ấy bảo gì?”
“Cô ấy bảo từ nhỏ đã rất thích ăn loại cháo này, nhưng vì các bạn bảo đây là loại cháo quê mùa, vả lại Hạ lão gia không cho cô ấy ăn, vậy nên rất lâu rồi cô ấy cũng chưa được ăn lại!”
Rất lâu sau khi ông nói câu đó, hắn không trả lời mà chỉ im lặng khiến ông vô cùng sốt ruột, gặng hỏi:
“Thiếu gia, người sao rồi?”
Hắn ở bên kia nghe thấy tiếng gọi này mới lập tức hoàn hồn, hắng giọng nhẹ, hắn nói:
“Không có gì, vậy sau này làm cho cô ấy nhiều chút.”
“Vâng!”
Lão Trương vừa nói hết câu thì cũng là lúc hắn tắt máy. Ông thật không thể hiểu nổi, tại sao thiếu gia nhà hắn lại bảo đưa loại cháo rẻ tiền như thế này cho thiếu phu nhân, nhưng bây giờ thì ông đã hiểu rồi! Quả nhiên thiếu gia rất quan tâm thiếu phu nhân nha!
Nhìn cô ăn ngon miệng trong căn phòng, miệng của ông cũng nhếch lên nụ cười. Thật là quá tốt, cuối cùng thì hai người này cũng bắt đầu có tiến triển tốt rồi!
..................
Tư Hạo Hiên ở bên kia vừa cúp máy, hắn đã lập tức gọi trợ lý của mình vào, giọng nói của hắn lạnh băng, ánh mắt trùng xuống, tối đen:
“Tài liệu của Hạ Thi Văn trước năm 6 tuổi đều không tìm thấy sao?”
Trương Thành lạnh đến run người, dù đã theo hắn rất nhiều năm nhưng vẫn không dám nhìn thẳng, chỉ cúi xuống nhìn vào chân mình mà nói:
“Vâng, đều tìm không thấy, cảm giác như bị một nhân vật lớn phong tỏa hết rồi ạ!”
Hắn gõ ngón tay xuống bàn, mặt đăm chiêu. Nhân vật lớn ư? Cả thành phố JK này, có nhân vật nào lớn hơn hắn ư?
Lúc này, Trương Thành lại nói tiếp:
“Nhưng hacker của chúng ta lại tìm được một bộ tài liệu của một cô bé 4 tuổi, khuôn mặt có vài phần giống thiếu phu nhân đã chết trong vụ hỏa hoạn 15 năm trước trong một căn biệt thự ven biển ở Hà Lan….”
“Bộ tài liệu đó ở đâu?”
Anh ta còn chưa nói hết câu, mắt hắn đã sáng lên, giọng nói vô cùng gấp gáp.
“Nghe nói là ở trong một căn phòng bảo mật tài liệu cấp cao ở hội sở tư nhân của Hạ gia”
Hội sở tư nhân của Hạ gia…. Hạ Chí Viễn…
Hắn híp mắt, ánh mắt lạnh đến thấu xương. Vậy mà Hạ gia lại giữ tài liệu liên quan đến vụ cháy biệt thự 14 năm trước, nếu hắn nhớ không nhầm, vụ cháy đó chắc chắn liên quan đến Khúc gia, liên quan đến cha nuôi hắn năm đó….nhưng khổ nỗi, hắn lại không thể nhớ được tên thật của cô bé ngày đó, tất cả những gì hắn biết chỉ là cô bé ấy là người Khúc gia.
Nhưng mà hội sở cấp cao đó cũng không phải có thể dễ dàng vào được, nhất là căn phòng chứa tài liệu đó, nhất định sẽ được Hạ Chí Viễn bảo mật rất kĩ, rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ…
“Được rồi, cậu ra ngoài trước đi!”
Hắn ngửa đầu ra sau ghế, có vẻ rất mệt mỏi. Cuộc điều tra này, rốt cuộc sau bao nhiêu năm lại tiến thêm một bước nữa rồi…Hạ Thi Văn, thực sự là em sao?
……
Ở trong phòng bệnh lúc này, Hạ Thi Văn đã ăn sạch bát cháo kia, cũng đã cầm thuốc lên uống xong.
Cô quơ tay vươn mình lấy tờ tạp chí thời trang ở bên cạnh giường thì cửa phòng đột nhiên bật mở, có hai bóng hình thong thả bước vào:
“Thi Thi….”
Tuyết Nhi bước vào đầu tiên, vừa nhìn thấy cô đang ngồi ngơ ngác ngay đó, không kìm được nước mắt bật khóc lớn rồi lao vào ôm chầm lấy cô.
“Thi Thi đáng ghét, lâu như vậy cũng không chịu liên lạc với mình, cậu biết mình lo cho cậu chừng nào không? Cậu cứ thế mà chạy ra khỏi nhà ngày mưa bão, xong rồi còn phải nhập viện mà không nói với mình một tiếng, cậu thật sự xem mình là bạn hả?”
Tuyết Nhi ôm lấy cô, nước mắt vẫn cứ chảy ròng ròng làm nhem hết lớp kẻ mắt, trôi xuống như hàng hai nước mắt đen.
“Được được, mình xin lỗi, là do mình không tốt, lâu như vậy không liên lạc với cậu làm cậu lo lắng. Nhưng giờ mình khỏe rồi, nhìn nè! Nín đi, đừng khóc nữa. Nước mắt làm lem hết lớp kẻ mắt rồi, nhìn cậu thật giống ma quá đi haha!”
Hạ Thi Văn cố làm giảm bớt cái bầu không khí thê lương này, nở nụ cười tươi tỉnh chào đón cô bạn mình tới!
“Nếu không phải tại cậu thì mình cũng không như thế đâu!”
Tuyết Nhi giả vờ giận dỗi, chạy ra dãy ghế bên kia ngồi…
Cô vừa rời khỏi vị trí đứng đó, lập tức Hạ Thi Văn nhìn thấy người tiếp theo đứng ở trước cánh cửa phòng bệnh… Khúc Thiên Minh!