Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 100: 100: Cái Gì Anh Cũng Biết




Ba ngày sau.
Tại Nhà Họ Tần.
Hôm nay là ngày Lam Lam sẽ quay về công ty làm việc trở lại.

Cô cũng đã nghe qua Giám Đốc Lưu báo cáo lại tình hình những ngày vừa qua bằng email.

Việc thiết kế sản phẩm mới cũng đang tiến hành đúng như dự định mà Lục Diệp Bằng đã đề ra.
Cô nghĩ phép, không có nghĩa là cô không làm việc.

Từ khi sang nước ngoài cùng anh, cô cũng đang nghiên cứu và vẽ rất nhiều mẫu thiết kế.

Có điều cô chưa thật sự ưng ý cho lắm,vẫn còn phải về công ty chỉnh sửa thêm.

Cô biết người đàn ông như anh luôn đòi hỏi cao ở cô.

Nên trong công việc, cô cũng như anh,không thể nào làm cho qua loa, làm cho có rồi cuối tháng lãnh lương thiếu trách nhiệm như vậy.

Điều này là phạm phải điều tối kị trong cách làm nghề của cô.
Bữa sáng dưới nhà đã được chuẩn bị, chỉ còn chờ mỗi một mình cô xuống ăn.
Khi Lam Lam bước xuống nhà, mặc trên mình một chiếc chân váy ngắn khoe trọn đôi chân dài kết hợp với một chiếc áo sơ mi màu trắng cổ cao đầy khi chất trên người,với trạng thái rất tươi tắn,làm cho mọi người cảm thấy rất khó hiểu.

Những chuyện diễn ra đến nông nổi như vậy, mà cô có thể bình tĩnh, xem không có chuyện gì xảy ra, lại còn tiếp tục đi làm với bộ mặt vui vẻ nữa không một chút buồn phiền nào sao?
Mai Anh trên tay cầm món sủi cảo nhân tôm mà Lam Lam rất thích ăn nhất đặt đến trước mặt của cô, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Bà cũng đã đoán được ngày hôm nay có thể con gái sẽ đi làm.

Vì tối hôm qua khi bà sắp sửa chuẩn bị đi ngủ, đã đi ngang qua phòng của cô.

Từ cánh cửa hé mở, bà đã thấy cô đang chọn một bộ trang phục đi làm,còn những tấm giấy vẽ luôn nằm ngổn ngang dưới đất mấy ngày trước, thì nay đã được cô sắp xếp lại ngay ngắn nằm gọn trên bàn.

Nên bà đã đoán được và ngay lập tức sáng nay bà cố gắng thức sớm làm một món ăn cho cô.

Hạo Thiên nhìn món sủi cảo hấp dẫn quá làm anh không nhịn được liền quơ lấy chiếc đũa rướn người tới chuẩn bị gấp.Nhưng thật không may cho anh, chiếc đũa chưa chạm tới sủi cảo đã bị mẹ của mình cũng đang cầm đôi đũa hất mạnh tay anh ra.
Mai Anh trừng mắt nhìn anh nghiến răng lại nói.
"Mẹ làm cho Lam Lam không phải cho con đâu.....!Con trai! "
"Mẹ.....! Một mình Lam, sao ăn hết.Để con ăn phụ cho".Nói rồi anh lại tiếp tục di chuyển đôi đũa.
Mai Anh cầm dĩa sủi cảo tránh ra xa, lắc đầu nói tiếp.
" Không ăn hết thì con bé mang vào công ty ăn...!Con không có phần đâu".
"Đúng là thiên dị...!" Hạo Thiên nghe mẹ của mình nói xong liền trề môi lèm bèm.
Thấy vậy, Tần Văn Hạo liền gấp món cải xào bỏ vào trong chén con trai của mình buông ra một câu.
"Nè ăn rau đi con trai, ăn nhiều vào để còn ra ngoài đem rắc rối về cho cái nhà này nữa con."
Hạo Thiên chợt câm nín.
Mai Anh nghe chồng của mình nói xong, nhanh chóng nhớ ra chuyện gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn Hạo Thiên nhắc nhở.
"Con cũng ly hôn xong rồi! Vậy chừng nào dẫn Tiểu Sơ về đây cho ba mẹ gặp mặt.....!Còn nữa khi nào con bé tới ngày khám thai định kỳ nhớ nói với mẹ".
" Có việc gì sao?”Hạo Thiên lo lắng.
Mai Anh buông đũa xuống từ tốn trả lời.
"Thì mẹ muốn theo dõi tình hình của con bé".
Lam Lam ngồi bên cạnh nghe hết toàn bộ câu chuyện từ nãy giờ.

Dường như cả nhà đã biết chuyện của Tiểu Sơ rồi thì phải.Ánh mắt mơ hồ nhìn qua mẹ của mình.
" Cả nhà biết Tiểu Sơ mang thai rồi sao? "
"Vậy con cũng đã biết".Mai Anh nghi hoặc nhanh chóng hỏi.
Lam Lam liền gật đầu.
Hạo Thiên ngồi đối diện đàm đạm buông thêm ra một câu.
" Em gái của con cái gì mà không biết....!Chỉ là không muốn nói cho mọi người nghe thôi!"Câu nói của anh hình như có phần trách móc trong đó.
Lam Lam hiểu ý tứ của anh liền thở dài.
" Tại Tiểu Sơ không muốn cho anh biết thôi đó anh trai! "
"Thôi...!Chuyện đã qua rồi! Chúng ta không nên nhắc lại" Tần Văn Hạo đánh hơi được,anh em nhà này lại sắp sửa cãi nhau, nên ông nhanh lẹ lên tiếng giải vây trước.
Bờ môi Lam Lam run rẩy, cô đưa mắt qua nhìn mẹ của mình.

Không nghĩ rằng, bà lại nhanh chóng chấp nhận Tiểu Sơ nhanh đến như vậy.

Không biết khi ba mẹ biết Tiểu Sơ đang mang trong người cốt nhục của nhà họ Tần thì họ đã phản ứng như thế nào?Có nói gì với cô ấy không? Còn nữa,tại sao cả nhà lại biết nhanh như thế....?
Đừng nói Tiểu Sơ chính là người nói ra chuyện này.....!Nhưng sao có thể, lúc trước cô ấy còn dặn đi dặn lại cô không được nói cho cả nhà biết mà.

Sao bây giờ.....
Lam Lam suy nghĩ một hồi liền lắc đầu nhanh.
Không phải như vậy đâu, Tiểu Sơ không phải loại người như vậy..
Mai Anh thấy con gái cứ chăm chú suy nghĩ cái gì đó mà không chịu ăn cơm,bà liền nghĩ cô đang lo lắng chuyện của hôn nhân của mình.
"Mọi chuyện con cứ để cho Diệp Bằng giải quyết.

Nếu ý trời muốn hai đứa ở bên nhau.

Thì con cũng nên cho nó một cơ hội sửa sai lầm của mình".
Lam Lam giựt mình.

Chắc mẹ lại lo lắng chuyện của cô nữa rồi! Lam Lam mím môi,đôi mắt long lanh nhìn qua mẹ của mình, rồi vui vẻ đáp.
" Không cần lo lắng cho con,mọi chuyện diễn ra,con đều ổn mà ba mẹ!"Lam Lam cười hì hì.
Thấy vậy, Hạo Thiên nhếch môi hừ lạnh.
"Ổn cái gì....!Ly hôn đi, mọi chuyện kết thúc dừng tại đây được rồi! "
"Hạo Thiên! " Tần Văn Hạo không vui trừng mắt lại với con trai.
"Con đừng xúi giục em gái làm những hành động như con.

Hai chữ ly hôn đối với con dễ dàng như vậy, thì ba lại lo tương lai con có đối xử Tiểu Sơ như cô vợ trước của mình không? " Lời nói này của ông nữa thật nữa đùa.Nhưng cũng khiến cho mọi người suy nghĩ.
Nghe xong, Hạo Thiên tức giận, sắc mặt anh có phần lạnh đi, nhíu mày trả lời với ba của mình.
"Tiểu Sơ khác.....!Con sẽ yêu một mình cô ấy.Con cũng chỉ lấy một mình cô ấy làm vợ mà thôi! "
"Thật không? " Tần Văn Hạo không tin.
"Thật! " Hạo Thiên trả lời chắc nịch.
Bên này Lam Lam mệt mỏi, buông đũa xuống đứng lên nhìn mọi người cúi chào, rồi nói.
"Con đi làm đây! "
Dứt lời, cô bước đi như một cơn gió rời khỏi nhà.
********
Tập Đoàn Lục Thị.
Lam Lam đón một chiếc taxi đi tới công ty.


Cô đang đi vào công ty thì không ngờ gặp ngay Chí Huy cũng đang đi đến.

Vừa nhìn thấy cô, gương mặt anh vui mừng không nhịn được hét thật lớn.
"Lam Lam! " Anh nói xong liền đi nhanh lại giữa bao nhiêu con người anh lại ôm chầm lấy cô.
"Trời ơi! Đã lâu lắm rồi, anh không được gặp em đấy, thấy em đi làm anh vui lắm! "
Lam Lam bị hành động của anh làm cho bất ngờ,cô cựa nguậy.

Nhưng với vòng ôm siếc chặt của anh, thì cô không thể nào kéo anh ra.
Ngay lúc này cánh cửa ra vào xuất hiện một người đàn ông,khi thấy hình ảnh này của hai người,đôi mày rậm rạp của người đàn ông đó nhíu lại,tâm tình không mấy vui.
"Mau bỏ vợ của tôi ra! " Giọng nói nam tính đầy lạnh lẽo bất ngờ vang lên từ đằng sau hai người,khiến Chí Huy và Lam Lam đều giựt mình xoay đầu lại.
Thì ra tiếng nói ấy không ai khác ngoài Tổng Giám Đốc:Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng nhếch mép cười nhẹ, bước nhanh tới trước mặt của cô.

Anh nâng tay cô lên nắm lấy.
"Thật tốt, khi em đã trở lại công ty...!Công việc đang chờ em, chúng ta đi thôi!"
Dứt lời, Anh nắm lấy tay cô đi vào chiếc thang máy chuyên dụng dành cho Tổng Giám Đốc đi.
Còn Chí Huy, anh đứng bơ vơ một mình ở đó, cũng không chịu nổi liền đuổi theo.

Nhưng khi anh chuẩn bị bước vô thì bị một giọng nói đầy lạnh lùng của Lục Diệp Bằng lên tiếng cảnh
cáo.
"Đây là thang máy dành cho tôi, anh có quyền gì mà đi vào? "
"Nhưng cô ấy....!" Chí Huy chỉ tay về Lam Lam
Lục Diệp Bằng hừ lạnh, đưa tay lên ôm lấy eo Lam Lam.
"Cô ấy ngoài là nhân viên của tôi, còn là vợ, là phu nhân của Tổng Giám Đốc.

Việc cô ấy đi thang máy này cũng là chuyện bình thường" Nói rồi, anh kéo tay Chí Huy đang chặn ở cánh cửa ra,rồi bấm nút đi lên.
Cánh cửa thang máy vừa đóng lại, thì Chí Huy lập tức lầm bầm phun ra một câu.
"Đúng là trọng sắc, khinh bạn! ".
Trong thang máy, khi cánh cửa vừa đóng lại chưa được bao lâu, ngay lập tức Lục Diệp Bằng đã ép Lam Lam vào một góc, gương mặt u tối cùng với một giọng điệu đè nén tràn đầy tức giận vang dội.
" Em định trốn tôi cho đến khi cái hợp đồng đó chấm dứt có phải không? Tôi nói cho em biết.....!Không đời nào, tôi cho chấm dứt cái hợp đồng đó.

"
"Anh nói vậy là sao? " Lam Lam mặc dù có một chút lo lắng,nhưng câu nói vừa rồi của anh thì cô càng lại sợ hơn.
Lục Diệp Bằng mỉm cười, đôi tay của anh đang để trên vai cô từ từ di chuyển xuống phía dưới, khi tới vòng ba căn đầy của cô anh liền bóp mạnh lấy.
"Em đã làm tròn bổ phận làm vợ của tôi trong ba tháng chưa.....? Em nghĩ thử xem, hợp đồng chúng ta ba tháng nhưng em ở bên cạnh tôi đã được một tháng chưa.....? Hay em nghĩ,cứ trốn tôi mãi cho đến khi kết thúc hợp đồng,em sẽ thuận lợi rời xa tôi có đúng như vậy không?"
Lam Lam bây giờ đã hiểu.


Vấn đề này, cô tưởng anh không để ý.

Nhưng cô lại không ngờ, không những anh nhớ mà anh còn nhớ rõ được số ngày cô ở bên cạnh anh.
Người đàn ông này có cần tính toán từng li từng tí như vậy không?
Lam Lam mím môi, cố gắng giải thích.
"Diệp Bằng! Không phải như anh nghĩ đâu....!Thật ra..

"
"Không phải như vậy.....!Nhưng tôi lại cảm giác như vậy.

Chuyện em bỏ tôi ở lại Thái Lan về đây một mình, tôi có thể bỏ qua....!Nhưng còn chuyện em muốn ở lại nhà mẹ thì tôi không thể nào bỏ qua được! "
Hai mắt Lam Lam mở to lên.

Không nghĩ anh có thể đoán ra chính cô muốn ở lại nhà mẹ ruột.
"Sao anh....!"
Lục Diệp Bằng cười lạnh kéo cô sát lại gần anh.

Sống mũi cao của anh liền chui vào mái tóc dài óng mượt của cô, giọng nói khàn khàn.
"Không phải chuyện gì anh cũng không biết đâu bà xã! Chỉ có điều người đó là em, anh mới có thể bỏ qua.....!Còn người khác thì đừng hòng".
Dứt câu nói, cửa thang máy cũng từ từ mở ra.
Lục Diệp Bằng buông cô ra, đặt nhẹ lên môi của cô một nụ hôn.
Trước khi đi ra anh còn lại cho cô một câu.
"Về nhà thôi!Anh cho em một ngày thu xếp.

Nếu em không thu dọn được thì đích thân anh sẽ đến nhà ba mẹ vợ thu xếp đồ giúp em! " Nói xong, anh cũng đi một mạch không ngoáy đầu nhìn cô dù chỉ một lần
Lam Lam nghe xong câu nói của anh.

Trái tim bỗng nhiên đập mạnh lên dữ dội.

Nhưng câu nói của anh làm cho cô lo lắng, run sợ chính là câu nói "Cái gì anh cũng biết" của anh.

Thật sự anh đã biết bao nhiêu chuyện rồi.
Cô đang hoài nghi, có lẽ nào anh không giận cô,chuyện cô nói dối không quan tâm bỏ anh về nước.Có lẽ nào…Vì anh đã biết hết sự thật rồi không.

Nếu chuyện đó anh đã biết thì chuyện năm xưa thế nào một ngày không xa nhất định anh cũng sẽ biết.Thậm chí cô sợ, bây giờ có khi anh đã biết người con gái năm ấy chính là cô, An Nhiên chính là cốt nhục của anh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.