Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 117: 117: Tôi Yêu Anh Ấy




Ngay tại lúc này,trong lòng anh chợt đau đớn.Giống như Lam Lam đang dùng một con dao đ.â.m thẳng vào trái tim anh nhiều nhát.
Cô đã dập tắt niềm hi vọng của anh bấy lâu nay.
Lam Lam vô thức lấy lại hộp thuốc trên tay của anh.

Tầm nhìn cô hướng về cánh cửa sổ.
"Vậy anh cũng đâu có muốn tôi mang thai có đúng không? " Cô không biết anh đã phát hiện cô uống thuốc từ khi nào.Điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Lục Điệp Bằng cũng nhìn theo cô, khi anh nhìn đến ánh mắt của cô trong lòng anh dâng lên một sự chua xót, nhưng nghĩ đến An Nhiên là con gái của cô cùng với người đàn ông khác sinh ra,thì anh không thể nào chịu nổi, trút giận lên đầu cô.
"Cô tưởng tôi muốn cô mang thai là vì yêu cô sao?.....Lam Lam! Cô nằm mơ đi, cho dù cô có mang thai,sau khi kết thúc hợp đồng cô cũng phải lập tức biến mất khỏi mắt tôi ngay lập tức".Cơn giận đã làm cho anh mất luôn lý trí,nhất định phải tổn thương cô.
Câu nói tàn nhẫn cuối cùng cô cũng nghe được chính từ miệng của anh.
Lam Lam bật cười nhưng đôi mắt cô dần trở nên mơ hồ.
Phải.....đây chính là người đàn ông cô yêu, người đàn ông mà mấy ngày trước cô còn đang do dự có nên cùng anh xây dựng một cuộc sống hạnh phúc không?
"Nếu như anh muốn tôi sẽ không dùng thuốc nữa" Cô nói ra câu nói này, vì muốn xem phản ứng của anh như thế nào.
Lục Diệp Bằng sải bước đi tới, tay ghì chặt vai Lam Lam.

Nét mắt giá lạnh đầy nguy hiểm khiến không một ai là không khiếp sợ.
"Cô muốn dùng hay không thì mặc kệ cô.

Muốn dùng đứa con để trói buộc tôi sao? "
Lam Lam đờ đẫn nhìn anh.

Trái tim cô đang đau đớn, rất rất đau.

Cô biết ngay sẽ có một ngày anh sẽ dùng câu nói này để nói với cô.

Nhưng khi nghe xong, cô không thể nào là không đau lòng.
Ngón tay Lam Lam run rẩy đưa lên chạm vào gương mặt của anh.
"Tôi sẽ không trói buộc anh đâu, anh hãy yên tâm".Ngay từ giây phút anh nói ra câu đó, cô đã khẳng định người đàn ông này không giành cho cô.
Trong lòng Lục Diệp Bằng bắt đầu trở nên bất lực, nhìn thấy nét mặt đang cố gắng chống gượng của cô anh không thể nào không đau xót.
Bàn tay run rẩy siết chặt cô, ngữ khí tức giận bắt đầu phát tiết ra ngoài.

" Cô sinh con cho người đàn ông khác được nhưng lại không muốn sinh con cho tôi.

Tôi hỏi cô, tôi kém người đàn ông đó chút nào".
Lam Lam không hề phản ứng trước câu nói của anh.

Cô không quan tâm anh có tức giận hay không.

Vì trái tim cô đã chết ngay từ lúc anh nói câu:Chưa chắc anh muốn có con với cô.
Có lẽ từ bữa giờ cô đã lầm tưởng điều gì đó ở anh.
Lam Lam mỉm cười, một nụ cười rất xinh đẹp nhưng có phần đau thương
"Anh rất tốt, anh không kém anh ấy".
" Vậy tại sao cô không muốn sinh con cho tôi.....!Có phải cô vẫn còn yêu người đàn ông đó đúng không? " Một sự ghen tuông bỗng chốc dâng lên dữ dội trong lòng anh.
"Cô yêu hắn đến nổi không còn xem tôi
là chồng của cô có đúng như vậy không?
Lam Lam hờ hững nhìn anh.
Yêu...!Phải cô rất yêu người đàn ông đó, yêu rất sâu đậm.
Thấy cô không trả lời.

Lục Diệp Bằng càng khẳng định hơn,cô vẫn còn yêu người đàn ông đó.
Bàn tay siết chặt, anh lập tức kéo thẳng cô quăn thiệt mạnh xuống giường.
Lam Lam nhắm chặt mắt lại, kìm nén cơn đau từ thể xác lẫn tinh thân.
Lục Diệp Bằng xoay mặt cô lại nhìn thẳng vào mắt anh.
"Cô yêu hắn ta đến cỡ nào.

Để tôi xem hôm nay cô còn yêu hắn ta có được không? "
Lam Lam giựt mình kinh hoàng.
"Anh muốn làm gì? "
Lục Diệp Bằng cong môi cười.
"Chẳng phải cô muốn thoát khỏi tôi càng nhanh càng sớm sao? Tôi đâu có thể tha cô đi dễ dàng như vậy".
Dứt lời, Lục Diệp Bằng đã thô bạo từ chiếc áo cho đến chiếc chân váy thậm chí là cả đôi tất da mà Lam Lam đang mặc trên người thẳng tay xé hết tất cả chỉ chừa trên người cô một bộ đồ lót đầy gợi cảm.

Ánh mắt giết người của anh nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, nói ra một tin tức khiến gương mặt cô trở nên tái mét.
"Tôi đã gắn camera trong căn phòng này từ rất lâu rồi, những lúc chúng ta ân ái làm t.ì.n.h với nhau đều được ghi lại vào trong máy tính của tôi.

Để tôi xem người đàn ông mà cô yêu nhìn thấy gương mặt làm tình của cô,phóng đãng như thế sẽ nghĩ sao về cô....!Có cùng cô tiếp tục yêu đương nữa không? "
Ánh mắt Lam Lam nghe xong thoáng chốc kinh hãi,gương mặt xanh xao dần trở nên run sợ, cơ thể vì không có gì che đậy cũng lạnh đi rất nhiều.
"Đừng mà,tôi xin anh đừng...!" Cô không thể tin anh sẽ đối xử với cô như vậy.
Cô đã suy nghĩ đến một ngày anh sẽ biết cô uống thuốc và đã tưởng tượng ra thái độ của anh sẽ đối xử với cô như thế nào.

Nhưng cô không ngờ anh lại bỉ ổi hạ lưu đến thế.
Vậy ra từ trước giờ, cô luôn cảm giác mọi việc cô làm tại sao anh lại biết rõ như thế.

Cô đã từng nghi ngờ anh theo dõi cô.

Nhưng không nghĩ anh lại dùng thủ đoạn dơ bẩn này để theo dõi cô.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng như giết người, anh đưa tay bóp chặt hai vai của cô nghiến răng nói.
"Cầu xin cũng vô ít! Thứ tôi muốn chưa bao giờ Lục Diệp Bằng này,không đạt được....!Và ngay cả cô cũng đừng hòng qua mặt tôi."
Bàn tay Lục Diệp Bằng siếc chặt khiến Lam Lam cảm nhận được cơn đau càng lúc càng dữ dội, ánh mắt mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt.
Lam Lam không có sức lực để phản kháng.

Anh không còn là người đàn ông của những ngày trước dịu dàng với cô nữa rồi.Mà hôm nay, anh đã lộ rõ gương mặt độc ác, cô ngửi được mùi máu tanh trên cánh tay của anh.
Nước mắt bắt đầu rơi xuống, cô không biết mình khóc vì đau hay khóc là vì người đàn ông tàn nhẫn này.
Lục Diệp Bằng nhếch môi mang theo một nụ cười ma mị, anh đứng lên rời khỏi cơ thể của cô.

Lam Lam, lúc này còn tưởng anh đã nghe lời cầu xin của cô, buông tha cho cô.
Nhưng không....
Anh bước tới kéo hết tấm màn cửa sổ lại,một con muỗi cũng không thể nào bay vào.
Sự sợ hãi trong lòng càng dâng lên dữ dội.
Không lẽ ban ngày ban mặc mà anh lại....

Gương mặt Lam Lam tái mét,dự cảm chẳng lành trong lòng bắt đầu trỗi dậy.

Cô biết anh đang định làm gì, sự sợ hãi nhanh chóng ập tới.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, thân thể cô bây giờ chỉ còn mặc một bộ lót màu đen,chỉ có thể chạy trốn khỏi anh.
Lục Diệp Bằng đưa con ngươi sắc bén nhìn vào thân thể của người con gái đang cố gắng trốn khỏi anh, cơn giận bắt đầu bùng phát.

Anh vương tay nắm lấy đôi chân thon dài của cô ngang ngược kéo mạnh về phía anh.
"A....!" Lam Lam thân thể khẽ run lên, càng lúc càng sợ hãi.

Cô quay đầu lại nhìn anh.
Trong bóng tối, cô thấy anh đang từ từ trút hết tất cả quần áo trên người mình xuống, một ánh mắt đói khát như một con báo đang chuẩn vì vờn lấy con mồi ngay trước mắt anh và cô chính là con mồi đó.
Lam Lam lắc đầu dữ dội.
Không phải cô chưa từng đụng chạm xác thịt với anh.

Nhưng hôm nay, anh như một người hoàn toàn khác, anh sẽ không thể nào dịu dàng với cô như mọi khi.
Lục Diệp Bằng trút hết quần áo, chỉ còn một chiếc quần lót.

Ngay lập tức, anh vồ lấy cô như đã nhắm mục tiêu ngay từ đầu.
Anh đè mạnh cô xuống dưới thân, sức mạnh buột chặt khiến cô như chạm vào cánh cửa của thần chết.
" Diệp Bằng! Anh dừng lại đi...!Chẳng phải anh còn cuộc họp nữa sao? " Lam Lam muốn nhắc nhở anh.

Cô hi vọng vì công việc mà anh tha cho cô.
Lục Diệp Bằng nghe xong, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười.

Anh cúi đầu xuống thì thầm bên tai cô.
"Cuộc họp làm gì mà quan trọng bằng cô làm cho cảm thấy s.u.n.g s.ư.ớ.n.g đâu".
" Anh....!"Thật là ấu trĩ, người đàn ông này đã điên rồi.
Sắc mặt Lục Diệp Bằng càng u tối tới mức đáng sợ, anh dùng một tay giam hai tay cô lên trên đỉnh đâu.

Tay còn lại anh vuốt từng chi tiết trên gương mặt của cô, phun ra những lời khiếm nhã.
" Cô xinh đẹp, cơ thể lại quyến rũ.

Chẳng trách có rất nhiều người đàn ông đều muốn chạm vào thân thể cô.

Chắc nhiều khi ba An Nhiên,cô cũng không hề biết".

Lam Lam nghe xong trái tim càng thêm đau đớn, không ngờ anh lại nói ra những lời như vậy với cô.

Ý tứ của anh đã quá rõ ràng rồi còn gì.
Ý anh nói cô là một người con gái dễ dãi ngủ với rất nhiều đàn ông.An Nhiên cũng không biết ba mình là ai có đúng vậy phải không?
Nhưng anh có biết từ trước đến giờ chỉ có mình anh là người chạm vào thân thể của cô không?….Chỉ một mình anh mà thôi.
Lam Lam liều mạng vũng vẫy dữ dội, hóc mắt đỏ ửng nhìn anh như kẻ thù.
Lục Diệp Bằng gia tăng lực bàn tay bóp chặt cầm cô, ngữ khí tức giận.
"Nói mau....!Ba An Nhiên là ai? Cô sinh con cho hắn ta vì cô ta yêu hắn ta sao?
Lam Lam phát ra âm thanh một cách khó khăn, rướn mắt lên nhìn anh trả lời.
" Phải...!Tôi yêu anh ấy, người đàn ông duy nhất mà tôi yêu".
"Cô dám sao?" Tâm trạng Lục Diệp Bằng mất bình tĩnh.
Lam Lam há miệng ra cắn mạnh vào tay của Lục Diệp Bằng
"A...!"
Lục Diệp Bằng la lên liền dơ tay lên định hù dọa cô một chút.

Nhưng Lam Lam không hề phản ứng cứ gống cổ lên chửi anh.
"Lục Diệp Bằng! Anh có giỏi đánh tôi, giết chết tôi luôn cũng được!" Ánh mắt giá lạnh cô nhìn thẳng vào anh.
"Người như anh tôi sẽ không bao giờ nãy sinh một chút tình cảm nào với anh.

Tôi sẽ không bao giờ yêu anh.....!Ưm"
Không để cho cô nói tiếp, Lục Diệp Bằng không muốn nghe những gì cô vừa nói.

Anh nhanh chóng cúi xuống hôn chặt đôi môi lạnh lẽo của cô, những tiếng nói lập tức đứt quãng trong một nụ hôn mãnh liệt.
Lam Lam không ngừng vẫy dụa trong lòng anh, phản kháng muốn đẩy anh ra.
Đôi tay anh nhanh chóng đi xuống tách hai chân cô ra,nhưng Lam Lam lại chống cự không làm theo ý của anh.

Nét mặt Lục Diệp Bằng lúc này đã không còn sự khoan nhượng cuối cùng nào,còn sót lại giành cho cô nữa.

Anh lập hung bạo ra lệnh cho cô.
"Dạng chân ra cho tôi".
Dứt lời, anh dùng sức lực kéo mạnh chân cô ra, bàn tay liền chui vào trong quần lót của cô tìm kiếm nơi tư mật của cô mà ngang tàng xoa bóp hai cánh hoa,làm nơi đó nhanh chóng chảy ra nhiều nước mẫn cảm nhất của phái nữ.
" Cơ thể của cô phải công nhận mới đó đã ra nhiều nước rồi sao? "Nụ cười tà mị của anh cong lên bên tai của cô
Lam Lam cắn răng chịu đựng, cô phải cố gắng tỉnh táo.Không để cho anh có cơ hội thấy những biểu hiện trong lòng của cô vào lúc này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.