Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 145: 145: Anh Đã Biết Hết Quá Khứ Của Cô




Lục Diệp Minh nghe xong, anh không hề phản ứng.Vả lại anh còn rất hả hê khi Lam Lam bị như vậy, anh cho rằng rất xứng đáng cho những gì cô đã làm đối với anh.
“Vậy Lam Lam đã ngủ với em trai của em sao…? Đó lần đầu tiên của cô ấy…” Anh buộc miệng hỏi.

Khi trước,anh hẹn hò với Lam Lam ngay cả nắm tay cô cũng không cho anh nắm,nếu như cô đã mất trinh tiết từ lâu,vậy thì còn giữ giá với anh để làm gì?
Khi nãy anh hơi tức mình,vì không nhìn rõ thân thể của Lam Lam, anh không biết dáng người cô có gợi cảm không? Nhưng nhìn vào sự say mê, tham lam khát vọng qua từng hơi thở của Lục Diệp Bằng thì anh cũng đủ hiểu,Lam Lam đã làm cho anh họ của anh thỏa mãn, sung sướng đến cỡ nào.
Anh hơi tiếc một điều khi xưa đã không chạm vào cô dù chỉ là một lần.
Dương Tiểu Vy thở một hơi dài,tràn đầy thất vọng.
“Cô ta quá thông minh, dường như đã biết trước hay sao mà không bị mắc bẫy lần đó……Từ đó cô ta cũng không còn dạy Tiêu Khải nữa.

Nếu có dạy cũng ở một chỗ nào đó,không phải nhà em mà cũng không phải nhà cô ta”.
Nghĩ một lát, cô ta lại tiếp tục trả lời câu hỏi sau cùng của anh.
“Em không biết chính xác cô ta đã quan hệ với ai… Nhưng em nói cho anh một tin tức… Là cô ta đã có con rồi, vào 5 năm trước cô ta đã nghỉ học để sinh con”.
" Sao… Cái gì? Lam Lam có con rồi sao? "Lục Diệp Minh sững sốt.
" Phải!!! Là con gái, năm nay hình như 4 tuổi."
Nhưng lúc này, Lục Diệp Minh lại giận dữ lên, muốn phúng trào ra ngoài.

Ánh mắt lộ rõ ra sự căm phẫn.
"Nếu tính thời gian lúc đó Lam Lam vẫn còn là bạn gái của anh… "
“Nếu nói vậy không lẽ con bé là con…”
“Không đâu!!! Anh chưa từng chạm vào ngón tay của cô ta huống chi là ngủ với cô ta” Lục Diệp Minh lắc đầu bật lên một nụ cười khinh bỉ." Anh nói đây chính là sự phản bội cô ta giành cho anh"
Nếu là như vậy, khi đó anh thật sự đã bị Lam Lam cấm cho một cái sừng to lớn.
Lục Diệp Bằng bên ngoài nghe xong bỗng cong khóe môi lên cười.Người có thể cùng Lam Lam triền miên chỉ có một mình anh thôi.Cha đứa bé mà hai người đang nhắc tới,chính là người đang đứng bên ngoài đây này.Lục Diệp Bằng nghiến răng nói thầm.
Dương Tiểu Vy lại hỏi.
"Lý do gì khi đó anh và cô ta chia tay… Đừng nói là vì em nha! "
Ngay lập tức, Lục Diệp Minh lườm liếc cô ta, anh ngồi xuống ôm chặt Tiểu Vy vào lòng.

"Chẳng phải khi đó em đã hi sinh bỏ Lục Diệp Bằng.

Nên anh mới nhanh chóng chia tay Lam Lam để đến với em sao…? " Lục Diệp Minh ngẫm nghĩ " Nếu khi đó em biết thân phận của Lục Diệp Bằng em có bỏ hắn ta mà tiến đến với anh không? "
Nét mặt Dương Tiểu Vy lập tức sượng trân, đây cũng là sự hối tiếc nhất của cô khi đã đánh rơi một viên kim cương khổng lồ là Lục Diệp Bằng.
Dương Tiểu Vy không biết phải trả lời làm sao với người đàn ông này,trầm mặc vài giây cô ta nhanh chóng gạt qua câu hỏi của anh ta, xoay lại câu hỏi của cô ta khi nãy đã hỏi anh.
"Anh hãy trả lời lý do hai người chia tay đi… Em không tin chỉ vì em thôi! "
Lục Diệp Minh thở gấp, bế thẳng Tiểu Vy lên đùi anh.

Cuộc hoan ái của Lục Diệp Bằng và Lam Lam khi nãy đã làm cho anh ta cảm thấy rất hưng phấn,muốn cùng người phụ nữ này làm một chút chuyện vợ chồng.
“Lý do… Anh bắt gặp cô ta đang làm trong một khách sạn, một nơi anh cảm thấy rất dơ bẩn.

Khi đó thân phận cô ta quá thấp kém, thừa dịp lúc đó anh chia tay với cô ta luôn”.
Tiểu Vy hào hứng quàng tay qua cổ Lục Diệp Minh,tỏ vẻ ấm ức.
" Nhưng anh lại bị em gái của em giành mất".
Lục Diệp Minh cưng chiều ôm Tiểu Vy vào lòng cố gắng giải thích
"Tiểu Vy!!! Anh thật sự chỉ yêu em, lúc đó anh tưởng Tử Lan là em nên anh mới ngủ với cô ta… Suốt mấy năm qua người anh không thể quên chính là em đó! Anh yêu em nhiều lắm! "
Dứt lời, Lục Diệp Minh liền đặt Tiểu Vy nằm xuống dưới thân anh.
Dương Tiểu Vy hiểu ngay ý muốn của anh liền đưa tay chặn trước ngực anh lại, nhanh chóng lắc đầu.
“Không được! Em đang mang thai đó!”
Lục Diệp Minh làm bộ mặt tội nghiệp, cầu xin.
"Cho anh một lần thôi, anh sẽ nhẹ nhàng… Dù sao,cũng là con của anh mà, anh sẽ không làm tổn thương nó đâu! "
Dương Tiểu Vy rất ranh ma,trước khi đổ qua cho Lục Diệp Bằng,cô đã nhanh chân nói cho Lục Diệp Minh biết đứa bé là con của anh ta.Mẹ của anh ta không hề biết con trai mình u mê người phụ nữ này đến chừng nào,bà chỉ ra kế hoạch bắt Tiểu Vy làm theo,nhưng bà không ngờ lại gián tiếp hại cả con trai của mình.Bà ta chỉ nghĩ cái thai cô đang mang là của ai chứ chưa bao giờ con trai mình lại là người đổ võ.
"Hức… Đứa con này là của Lục Diệp Bằng không phải của anh… " Dương Tiểu Vy ngoài mặt thì từ chối nhưng cánh tay cô ta đã đưa lên cởi áo Lục Diệp Minh ra.
Ánh mắt Lục Diệp Minh ngập tràn khát vọng, anh cũng mau chóng cởi chiếc váy cô ra, cong môi cười.
“Em có ngủ với hắn ta đâu mà có con… Lục Diệp Bằng ngu thật, nói gì hắn ta cũng tin”.Nói rồi, anh ta cúi xuống cắn mút đôi môi của cô ta.

Bàn tay cũng thành thạo di chuyển xuống chọc vào nơi tư mật của cô ta khiến cơ thể của Tiểu Vy bỗng chốc đỏ lên, chảy ra dòng nước của phái nữ.
" Đáng ghét! "Dương Tiểu Vy rên nhẹ đánh vào người anh ta.
Lục Diệp Minh khó chịu.

Cắn mạnh ngực cô ấm ức nói.
“Con của anh mà em nói của hắn ta… Xém chút nữa hắn ta đã giết chết con anh rồi! Cũng may cái thai em gần 4 tuần nên đứa bé có chút khỏe mạnh.Nếu không,chắc anh sẽ giết hắn ta mất… Vì đã làm chết con của anh”.
Dương Tiểu Vy vừa hét lên vừa bám chặt anh.
" Thì có như vậy, em mới có thể vào đây ở…! "
Cô ta liếm môi, kể lại lúc tối hôm đó cho Lục Diệp Minh nghe.
“Tên Lục Diệp Bằng đó bây giờ đã u mê cô ta lắm rồi.

Hôm đó dù say nhưng anh ta biết em không phải là cô ta, em chỉ mới vừa chạm anh ta thôi, anh ta đã thẳng thừng sỉ nhục em với những lời lẽ rất cay độc… Em sẽ không bao giờ quên được nổi nhục nhã đó”
Cô nhớ khi đưa Lục Diệp Bằng về phòng, anh cứ luôn miệng gọi tên Lam Lam khiến cô như phát điên lên.

Cô nhanh chóng cởi quần áo Lục Diệp Bằng ra,tiếp xúc da thịt với anh.Cô mới biết người đàn ông này vẫn còn giữ một cơ thể đẹp còn hơn cả khi xưa, với dáng vóc và sức lực của anh,cô dám chắc anh sẽ đáp ứng thỏa mãn cho cô rất nhiều.

So với Lục Diệp Minh,Giang Thâm hay người chồng cũ của cô Tần Hạo Thiên thì thứ tượng trưng nam tính của Lục Diệp Bằng vẫn to lớn hơn nhiều.

Cô nghĩ Lam Lam chắc sung sướng, hân hoan lắm mới được hưởng thụ một người đàn ông đã đẹp trai mà trong chuyện chăn gối cũng rất giỏi.

Khi xưa cô và Lục Diệp Bằng cũng từng làm t.ì.n.h với nhau mấy lần, cô biết anh có nhu cầu rất cao,mỗi cuộc triền miên thường kéo rất dài,kỷ thuật của anh lại rất giỏi luôn khiến cô chạm vào giới hạn lên đỉnh cao của một cuộc hoan ái.

Cho nên sau khi xong trận,cô không bao giờ xuống giường nổi.Điều này chưa có ai làm được ngoài Lục Diệp Bằng ra.Có lẽ khi nãy Lam Lam đã có cảm giác như cô đã nói nên cô ta mới rên rỉ phóng túng lên như thế.
Nhưng vào đêm đó,thật tình Lục Diệp Bằng không chạm vào cô là sự thật,anh lại quyết tâm giữ thân mình không muốn cô chạm vào anh….Chỉ duy nhất anh nói một câu khiến cô chết lặng.
“Bà xã! Anh xin em đừng bỏ rơi anh, em không muốn sinh con cho anh cũng được,nhưng đừng ly hôn với anh… Anh yêu em nhiều lắm! Em muốn anh làm gì anh cũng có thể làm, chỉ cần em ở bên cạnh anh suốt đời thôi! Anh sẽ từ bỏ tất cả để được ở bên cạnh em”.

Nói xong câu đó, Lục Diệp Bằng cũng trở nên vô dụng nằm lăn ra ngủ như một người say xỉn bình thường.
Lúc đó bí quá cô chỉ biết chụp ảnh khỏa thân hai người để gài bẫy Lục Diệp Bằng, nên bây giờ mới lòi ra đứa con nhưng không phải của hai anh em nhà này mà là của một người khác.
Cô dám chắc cái thai này vẫn là con của Giang Thâm vì với anh ta cô chưa hề sử dụng biện pháp an toàn nào cả.
Lục Diệp Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hứa hẹn.
“Em hãy chờ anh, anh sẽ ly hôn với Tử Lan và cưới em làm vợ, anh sẽ chăm sóc cho em và con suốt đời”.
Dứt lời, cả hai liền cuốn vào cuộc triền miên, quất quýt bên nhau mà không hề hay biết hai người đã bị phát hiện.
Bên ngoài, ánh mắt Lục Diệp Bằng chợt tối lại, nhưng nụ cười bờ môi bất giác cong lên.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.

Xem ra cái vỏ ốc này đá qua đã lại, thì lại trúng vào tên ngốc đó.Anh đã đoán đúng, cái thai của người phụ nữ độc ác đó làm sao là của anh được.
Bây giờ anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là anh không nên dính líu đến con ả đàn bà này.

Lam Lam lúc trước có từng nói với anh một câu.

“Đừng nghĩ Dương Tiểu Vy đáng thương mà cô ta chính là một con ác quỷ hiện hình”.
Hôm nay anh đã hiểu câu nói của cô, có thể bày trò đến như vậy anh nghĩ cô ta còn có một người đứng sau cho cô ta dọn đường sẵn.
Nếu Lục Diệp Minh cứ cho mình thông minh thì anh không ngại cho hắn ta đổ võ.

Để xem hai chị em tương tàng vì một thằng đàn ông không ra gì như Lục Diệp Minh sẽ như thể nào…? Chắc thú vị lắm đây…!
Lục Diệp Bằng nhếch môi cười lên sự đần độn của Lục Diệp Minh.Hắn ta nói anh ngu nhưng xem ra người ngu lại chính là hắn.
Đã vô sinh còn mộng tưởng sẽ có con nối dõi nữa sao?
Gương mặt Lục Diệp Bằng rạng rỡ hơn bao giờ hết, anh nhanh chóng xoay người đi về phòng.

Ít bữa nữa thôi anh còn phải bận rộn chuẩn bị cho một ngày quan trọng cho cả ba người nữa.
Anh vừa mở cửa ra, hình ảnh trước mặt anh lại khiến anh phải bật cười, lắc đầu thở dài ngao ngán.

Nhưng trong ánh mắt anh lại là sự cưng chiều vô hạn.

Không hiểu nổi, tại sao Lam Lam có thể ngủ một cách say như chết như vậy? Té xuống đất mà cũng không hề hay luôn.

Bây giờ mà có ai vào khiên cô đây chắc cô cũng không hề hay biết.
Lục Diệp Bằng hít một hơi, bước lên bế cô lên giường.Anh cảm giác như dạo gần đây cô hơi ốm thì phải.

Không lẽ vì làm việc quá sức sao?
Có lẽ anh phải bồi dưỡng chăm sóc cô thật nhiều.
Lục Diệp Bằng ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngủ của cô, sự yêu thương tràn ngập trong đôi mắt của anh.

Đêm nào anh cũng ngắm cô,nhưng hôm nay lại khác với mọi khi.

Trái tim anh run lên dữ dội.
Lục Diệp Minh nói cô đã phản bội hắn ta, nhưng chẳng phải hắn ta là người đánh rơi viên ngọc quý này sao?Muốn ngủ với cô gái của anh sao? Đừng có hòng…
Lần đầu tiên…
Lục Diệp Bằng bỗng bật cười trong đêm khuya.
Lần đầu tiên của người con gái này chẳng phải là do anh cướp sao…? An Nhiên chính là con gái ruột của anh.
Anh đã biết hết, quá khứ của vợ anh… Anh đã biết hết.
Buổi sáng hôm trước, khi anh đang trên đường về lại thành phố, trong đầu anh luôn suy nghĩ về cô… Về cuộc hôn nhân sắp kết thúc của hai người,thì anh lại bất ngờ nhận được cuộc điện thoại mà dường như anh đã quên mất.
Sau một hồi anh chợt suy nghĩ, có lẽ vì những chuyện xảy ra vào mấy ngày hôm nay mà anh lại quên đi việc điều tra tin tức của Lam Lam.

Người bên kia chỉ nói với anh đã có kết quả.

Nhưng có thể sẽ khiến anh kinh hoàng.

Nên người đó đã trực tiếp bay thẳng qua đây và muốn giao tận tay cho anh.
Vì thể anh đã nhờ Á Hiên sắp xếp cho anh ta một chỗ ở.

Nên Lam Lam vừa băng bó vết thương cho anh xong, anh đã lập tức đến đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.