Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 147: 147: Sinh Nhật Muộn




Lam Lam đang ngồi trong phòng làm việc thì nhận được cuộc gọi từ chị San, nói đến trường không thấy An Nhiên và chị ấy đã được cô giáo báo lại là có ba của An Nhiên đến đón cô bé đi.
Ba sao…
Cô chợt nhớ ngay Lục Diệp Bằng từng nhận An Nhiên là con gái trước mặt cô giáo, có lẽ vì vậy mà cô giáo đã đưa An Nhiên cho anh.
Sắc mặt Lam Lam nhanh chóng hốt hoảng, cô không suy nghĩ nhiều liền lấy điện thoại ra điện cho anh.

Nhưng đầu dây bên kia không biết đang làm gì mà liên tục chuyển vào hộp thư thoại.
Cô lại chạy ngay lên phòng làm việc của anh thì cũng không thấy có anh trên phòng.
Rốt cuộc cái người đàn ông xấu xa này đã đưa con gái cô đi đâu rồi!
Rời khỏi văn phòng của anh, Lam Lam hối hả chạy ra khỏi công ty.

Vừa đi ra khỏi công ty mấy bước, cô đã nhìn thấy Á Hiên bước tới chặn ngang đường cô.

Dường như anh ta đã đứng sẵn đợi cô thì phải.
"Chào chị! "
Lam Lam khó chịu liền lên tiếng nhanh.
"Anh có biết Tổng Giám Đốc của anh đi đâu không? Tôi cần gặp anh ấy”.
Á Hiên mỉm cười bước tới mở cửa xe cho cô.
" Tổng Giám Đốc, căn dặn kêu tôi chở chị đến chỗ anh ấy"
"Chỗ nào? " Lam Lam cảnh giác.
Á Hiên khẽ khàng đáp.
“Là một nơi bí mật, anh ấy nói chị sẽ rất thích”.
Lam Lam suy nghĩ.

Rất lâu sau,cô dè dặt bước lên xe.
Cô không biết anh đang làm gì mà lại tỏ vẻ bí mật như thế? Nhưng trong lòng cô lại đang lo lắng cho An Nhiên, không biết anh bắt con bé đi theo để làm gì?
Uy hiếp cô nữa sao?.
Vì bây giờ đang là giờ cao điểm, cộng thêm hôm nay là Giáng Sinh nên mất hơn nữa tiếng Á Hiên mới có thể đưa Lam Lam tới đó.
“Tới nơi rồi ạ!” Á Hiên bước xuống mở cửa xe cho cô.
Lam Lam có hơi do dự bước xuống.

Trước mặt cô bây giờ là một căn biệt thự nằm cách xa nhà họ Lục rất nhiều.

Nhưng có vẻ ở đây thì lại có sự chênh lệch rõ rệt,căn biệt thự khá sang trọng hơn nhà họ Lục.Thậm chí vượt xa hơn rất nhiều căn biệt thự nhà họ Tần của cô.
Nhưng căn biệt thự này,cô cảm thấy rất giống cấu trúc của căn biệt thự trong bản thiết kế khi hai người còn ở bên Thái Lan mà Lục Diệp Bằng đang triển khai xây dựng.
Lúc này có một người đàn ông trên người còn mặc bộ vest đen bước ra mở cửa cho cô.
"Chào phu nhân! " Người đàn ông đó liền lễ phép cúi đầu chào Lam Lam.
Á Hiên đưa tay nhìn đồng hồ khóe môi nở nụ cười.
“Vậy tôi xin phép về trước”.
Lam Lam giựt mình kéo tay anh ta lại.

" Anh đi đâu vậy? Tại sao đưa tôi đến đây? "
"Chị vào trong đi, không sao đâu! "
Người đàn ông mặc vest cũng nhanh chóng lên tiếng khuyên bảo.
"Phu nhân vào đi, ông chủ đợi cô lâu lắm rồi! "
Lam Lam nhíu mày.
"Ông chủ… Là ai? "
Câu hỏi của cô khiến Á Hiên phải cong môi lên cười lớn.
"Thì còn ai ngoài sếp Lục… Chị vào đi, anh ấy đợi chị lâu lắm rồi! "
Lam Lam có sự dè chừng đầy cảnh giác khi bước vào ngôi biệt thự có phần xa hoa đầy lộng lẫy này.

Ở đây khác với nhà cô rất nhiều, sự chênh lệch mức độ giàu có ở đây vượt xa hơn rất nhiều.
Cô được người đàn ông đó dẫn vào cánh cửa lớn.

Nhưng khi cô bước vào được mấy bước thì người đàn ông đó đã nhanh tay đóng cửa lại.
Lam Lam hốt hoảng nhanh chóng bước tới liền đưa tay đập cửa.
“Này… Ông đang làm gì vậy, mau thả tôi ra…!”
"Mẹ ơi! "
Lam Lam chưa nói dứt câu, thì từ đâu An Nhiên đã chạy ra, xà vào lòng cô ôm chặt lấy.
Cô lập tức cúi người xuống,ôm lấy An Nhiên vào lòng đầy sự lo lắng.
"Con không sao chứ, có ai làm gì con không? "
Lúc này tiếng cười của một người đàn ông đột ngột vang lên.

Dường như câu nói của cô khiến cho anh ta phải phá lên cười vì câu nói ngớ ngẩn ấy.
Lam Lam ngẩng đầu lên.
Đúng thật là Lục Diệp Bằng.
"Anh đem An Nhiên tới đây làm gì?Có biết em lo lắng lắm không? " Lam Lam bực tức, giọng nói có phần khó chịu đi rất nhiều.
Lục Diệp Bằng bỏ tay vào túi quần bước từng bước đến trước mặt cô, cất lên một giọng nói trầm ấm.
"Em tưởng anh sẽ ăn thịt con gái của em sao? " Anh cúi đầu xuống nhìn An Nhiên bằng ánh mắt yêu thương "Anh đưa con bé đi mua quà giáng sinh thôi mà!
Nghe vậy, An Nhiên liền xoay qua xoay lại trước mặt Lam Lam hứng khởi nói.
" Mẹ ơi! Chú gấu mua cho con rất nhiều đồ chơi, chú còn mua cho con chiếc váy đỏ để mặc trong lễ giáng sinh nữa nè…! Mẹ thấy con có xinh đẹp không? "
An Nhiên đang khoát lên mình là một chiếc váy công chúa màu đỏ,tượng trưng hôm nay là lễ Giáng Sinh phải mặc màu đỏ.Một chiếc váy theo cô quan sát thì nó là một chiếc váy khá hiếm trên thị trường.
Lục Diệp Bằng không biết bị làm sao mà lại ra tay hào phóng với con gái của cô như thế.
Lục Diệp Bằng cúi người bế An Nhiên lên tay,tâm đắc khen thưởng.
"Cục bông gòn đáng yêu này, mặc cái gì đều đẹp hết….Không ai có thể xinh đẹp ngoài con đâu”.Nói xong anh còn đặt lên bờ má của con bé một nụ hôn.
Lam Lam vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại sao hai người lại có vẻ thân thiết, còn kêu bằng những cái tên kì cục như thế nữa?
" Hai người thân lắm sao? "Không lẽ đây là ý muốn của ông trời bắt cô phải nói ra thân phận của An Nhiên cho anh nghe.
Lục Diệp Bằng mỉm cười nhưng ánh mắt nhìn cô rất tà mị.


Người con gái này đến giờ vẫn cứng miệng không chịu nói cho anh nghe có phải không?
" Hửm… Chắc phải đổi cách gọi ngay từ bây giờ thôi Cục Bông Gòn ơi!"Anh nói chuyện với An Nhiên nhưng ánh mắt vẫn không ngừng lườm liếc cô.
An Nhiên không hiểu, liền nhìn cả hai người.
Lục Diệp Bằng cúi xuống nhìn An Nhiên, cong môi nói.
“Gọi chú là ba đi con gái!”
Lam Lam trợn mắt.
“Lục Diệp Bằng!!! Anh đang nói linh tinh gì vậy, trả An Nhiên lại cho em”.Nói rồi cô đưa tay muốn giành lại An Nhiên.
Lục Diệp Bằng lại vươn ra cánh tay ra ôm cả mẹ lẫn con vào trong lòng, nghiêm nghị nói.
" Em là vợ của anh thì An Nhiên cũng phải gọi anh là ba chứ! "Để anh xem đến bao giờ người cô gái cứng đầu này mới chịu nói ra An Nhiên chính là con gái của anh.
Lam Lam có phần bực bội trong lòng, cô vẫn cố tình nói khích anh.
"Anh có hai đứa con rồi, không cần có thêm một đứa nữa đâu! "
"Vậy sao! " Lục Diệp Bằng hờ hững.
Anh buông cô ra, gương mặt chợt lạnh lùng, giọng điệu không vui.
“Kể từ ngày hôm nay, anh không muốn em nhắc đến những con người đó trước mặt anh.

" Anh lại nhấn mạnh lần nữa,ánh mắt nhìn thẳng vào Lam Lam"Bắt đầu kể từ ngày hôm nay An Nhiên sẽ gọi anh là ba, đây là mệnh lệnh của anh”.
"Anh… " Lam Lam muốn tức điên lên đi được.

Tại sao lúc nào anh cũng ngang ngược ép buộc cô phải nghe lời anh vô điều kiện như thế?
Lục Diệp Bằng hừ một tiếng.
"Dù sao đi nữa, em đã nói em yêu anh rồi, thì em cũng nên thể hiện tình yêu của mình đối với anh.

Hợp đồng của chúng ta, em nghĩ có nên chấm dứt không? "
Lam Lam thầm siết mười ngón tay lại.

Cô tự trách trong lòng.

Tại sao cô lại ngốc, mắc bẫy người đàn ông này.

Bây giờ anh đã được ý nguyện rồi, chắc chắn bước tiếp theo anh sẽ dùng lý do đó mà chà đạp cô nữa cho xem.
Lục Diệp Bằng không biết cô đang suy nghĩ gì về anh.

Nhưng nhìn vào ánh mắt long lanh rưng rưng của cô, anh hiểu ra mình lại nói sai gì nữa rồi.
Anh buộc lòng bỏ An Nhiên xuống, bước tới vài bước nhanh chóng kéo cô ôm vào lòng, anh vội vàng giải thích.
"Em đừng hiểu lầm, anh không phải có ý đó.


Anh chỉ muốn An Nhiên gọi anh một tiếng ba thôi! "
"Sao anh lại muốn, anh đã từng nói em đã ngủ với rất nhiều đàn ông,nên mới sinh ra An Nhiên mà, đáng lý ra anh phải kinh tởm cả hai mẹ con luôn chứ! " Cô vẫn nhớ… Vẫn nhớ những lời sỉ nhục anh đã miệt thị cô.
Lục Diệp Bằng sững người, cánh tay bất lực dần buông lỏng cô ra.
Lam Lam nhìn anh lại tiếp tục nói.
“Em không biết chúng ta sẽ đi tới đâu” Cô hít một hơi thật sâu " Nếu định sẵn hôn nhân chúng ta chỉ còn kéo dài hơn một tuần nữa thôi thì em muốn anh và em hãy sống với nhau thật hạnh phúc trong những ngày còn lại".
Lục Diệp Bằng trầm ngâm giây lát, im lặng nhìn cô, anh muốn ngắm nhìn thật kỉ người con gái có một sự cứng đầu,luôn khiến anh phải đau lòng này.
“Anh chỉ nói một lần cuối cùng cho em biết.

Hôn nhân chúng ta kéo dài cả đời,em đừng mong trốn thoát khỏi tay anh”
Dứt lời, Lục Diệp Bằng mỉm cười đặt lên môi cô một nụ hôn.
Một lát sau, Lục Diệp Bằng lại gạt bỏ những lời cô vừa nói,anh lại tiếp tục quay trở lại việc chính.

Anh dùng hai tấm khăn lụa bịt mắt cả Lam Lam và An Nhiên, anh dẫn hai người đến một nơi rất đặc biệt.
Lam Lam không hiểu anh đang làm gì nữa, trong lúc tò mò cô liền lên tiếng hỏi.
"Anh làm gì mà bí mật vậy? "
Lục Diệp Bằng chợt lắc đầu.

Chắc anh phải khóa cái miệng của cô gái này lại mất.

An Nhiên thì ngoan ngoãn vẫn im lặng nhưng mẹ của con bé thì lại không? Cô đã hỏi anh câu này là lần thứ năm rồi.
Lục Diệp Bằng chép miệng, đưa tay ngắt cái mũi nhỏ của cô.
“Bé con, từ từ anh sẽ mở mắt em ra mà, em làm gì sốt sắng dữ vậy”.
" Nhưng… "
"Sụyt… Im lặng nào! "
Cuối cùng Lam Lam cũng nghe lời im lặng đi theo anh.
Cho đến một lúc, bàn tay cô đang được anh nắm dần buông lỏng và cuối cùng là tiếng nói của anh vang lên.
"Em và An Nhiên mở mắt ra đi! ".
Nghe xong, Lam Lam lập tức mở khăn che mắt ra.
Một bài hát sinh nhật được vang lên từ giọng hát của Lục Diệp Bằng cùng với hình ảnh xung quanh xuất hiện trước mặt cô.
Lam Lam trợn tròn xoe đôi mắt của mình lên.

Một khung cảnh thật xinh đẹp.

Khắp xung quanh đều là những đèn chiếu và những chiếc bong bóng lớn nhỏ được nằm cạnh hồ bơi.
Một tấm thảm lớn màu trắng tuyết được nằm trên bãi cỏ, đồ ăn thức uống được sắp xếp nằm trên y như một buổi cấm trại.

Kế bên còn có một cái lều được dựng cao lên.
Lục Diệp Bằng vừa cầm bánh kem vừa đi đến trước mặt cô.
“Chúc mừng sinh nhật vợ yêu” Anh lại cúi xuống nhìn con gái nói thêm “Và chúc mừng sinh nhật con gái cưng”.
An Nhiên vui mừng hí hửng nhảy lên nhảy xuống.
Lam Lam vẫn chưa hoàng hồn được vào lúc này đây.

Người đàn ông này tổ chức lại sinh nhật cho cô và An Nhiên sao...?
Lục Diệp Bằng cười hì hì,nhìn Lam Lam.
" Anh biết anh có lỗi không đến dự sinh nhật của em, nên hôm nay anh sẽ tổ chức lại cho em một ngày thật ý nghĩa".
Lam Lam vẫn nhìn anh trân trân, không nói lên lời.

Lục Diệp Bằng mím môi, để chiếc bánh kem xuống.

Anh nhìn cô,dùng lời nói yêu thương khẽ nói.
"Anh biết em thích ngoài trời, nên anh đã làm một bàn tiệc giống như một buổi PicNic giả ngoại cho cả ba người chúng ta… Em thích không? "
Ánh mắt Lam Lam vì cảm động mà đã rưng rưng nước mắt.
"Anh làm vì em sao? "
Lục Diệp Bằng nhanh chóng gật đầu.
“Không vì em thì vì ai… À….Mà anh còn vì con của chúng ta nữa”.
" Con chúng ta sao? "Lam Lam chau mày.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng ánh lên một tia sáng đầy sự bất lực.

Anh thật sự muốn đem cô gái này quăng thẳng xuống hồ bơi cho chừa cái tật lúc nào cũng tự làm khổ bản thân mình.
Anh đã gợi ý như thế cô vẫn muốn giấu giếm anh.
" An Nhiên đã kêu anh là ba rồi mà! Anh cũng phải làm gì đó cho con bé nữa chứ!”
Mí mắt Lam Lam run lên dữ dội.
Không lẽ anh đã biết gì rồi sao? Thái độ của anh dạo gần đây rất kì lạ.

Thậm chí còn rất bí ẩn.
Lúc này An Nhiên không biết từ đâu lấy ra được một con gấu bông miniso chạy đến trước mặt hai người,vui mừng cất lên giọng nói non nớt.
" Con thích con gấu này lâu lắm rồi! Không ngờ nó lại ở đây! "
Sau khi nghe vậy, Lục Diệp Bằng liền mỉm cười bế con gái lên tay, anh còn hôn nhẹ lên má An Nhiên một cái
“Con thích thì cứ lấy, ba đã mua rất nhiều gấu bông cho con.”
An Nhiên đột ngột nhìn qua anh, cô bé liền nhíu chặt mày lại,sửa lại lời nói của ạnh
"Sao là ba… Là chú mới đúng! "
"Là ba… An Nhiên sao này phải gọi là ba, con nghe rõ chưa? " Lục Diệp Bằng nghiêm túc dạy bảo con gái.
An Nhiên bất chợt nhìn qua Lam Lam.
"Mẹ ơi! "
Lục Diệp Bằng cười thản nhiên nhìn Lam Lam.
"Sao đây bà xã…! Em trả lời An Nhiên đi chứ! " Lục Diệp Bằng cong môi lên một nụ cười gian xảo…
Lam Lam cắn môi, vài giây sau nhìn con gái gật đầu.
"Gọi là ba đi con! "
Lục Diệp Bằng trong lòng liền vui sướng, lập tức nhìn qua An Nhiên.
"Con gọi một tiếng ba cho ba nghe đi nào! "
An Nhiên lần này đã rất nghe lời, cô bé ôm lấy cổ của anh, cười tít cả mắt kêu lớn.
"Ba ơi!”
" Ngoan! Con gái cưng của ba".
Ngay lúc này, trái tim Lam Lam bất chợt run lên.

Có lẽ đây là giây phút mà cô luôn mơ tới.

Có một ngày cả nhà ba người đã đoàn tụ ở cạnh bên nhau.Cô không biết sự hạnh phúc này kéo dài trong bao lâu.

Nhưng cô chỉ muốn buông lỏng, hưởng thụ mọi phút giây quan trọng này ở bên cạnh hai người cô yêu thương.
Như vậy cô cũng đã hoàn thành tâm nguyện cho An Nhiên là gặp được ba của mình rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.