Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 163: 163: Anh Là Một Tên Khốn




Ngày mai là đến tết dương lịch,như vậy hôm nay là cũng ngày cuối cùng trong năm.Lam Lam vẫn còn nhớ năm ngoái vào giờ này, cô đang ở Thụy Sĩ cùng những người bạn thân của mình đón chào năm mới.

Nhưng năm nay thì lại khác, bước sang năm mới với một nỗi đau, chắc có lẽ cả đời cô không thể nào quên được.
Khi Lục Diệp Bằng vào phòng, Lam Lam vẫn chưa thay đồ, cô vẫn còn mặc trên người bộ đồ ướt, sự đau thương trong lòng đã khiến cô quên đi sự lạnh lẽo toàn thân của mình.

Ánh mắt vô vọng cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trước mặt cô là khung cảnh đã diễn ra ngày hôm nay.

Sự thật chồng phản bội, rồi đến một bí mật từ trước đến giờ cô đã sống trên cuộc đời của người khác mà cô chưa từng hay biết.
"Sao còn chưa thay đồ nữa! " Rất lâu sau, Lục Diệp Bằng mới lên tiếng.
Lam Lam vẫn im lặng, cô không hề lên tiếng trả lời anh.
Lục Diệp Bằng nhìn cô trong gương, sắc mặt cô rất kém, anh nhịn không được liền bước lên định sờ vào trán của cô, anh muốn xem cô có bệnh trở lại nữa không?
Nhưng tay anh chỉ mới vừa chạm nhẹ thì Lam Lam đã lạnh lùng hất tay anh ra.
“Đừng có chạm vào tôi”.
Lam Lam đứng lên mặt đối mặt với Lục Diệp Bằng,ánh mắt tràn đầy câm hận nhìn anh.
"Đúng ra còn gần năm ngày nữa mới chính thức kết thúc hợp đồng hôn nhân của tôi và anh.

Nhưng… Lục Diệp Bằng! Chúng ta kết thúc thôi anh! Ly hôn trước thời hạn có được không? "
Lục Diệp Bằng nhìn Lam Lam nghiêm túc, dường như anh sẽ biết cô về đây chỉ đưa ra yêu cầu này với anh.
"Nếu tôi nói không thì sao? Tôi chưa muốn ly hôn, cô sẽ làm gì?
Lam Lam chỉ biết bật cười, gương mặt có phần mệt mỏi.
"Chuyện đến nước này, anh vẫn muốn sống cùng với tôi sao? Tôi phải làm gì thì anh mới buông tha cho tôi.

Tôi đã quá mệt mỏi rồi…!Kết thúc sớm có lẽ sẽ tốt hơn.

"
"Cô không phải con ruột nhà họ Tần sao? " Lục Diệp Bằng đột ngột hỏi.

Anh không biết gia đình bên đó đang bị gì nữa?
Lam Lam khẽ gật đầu, không trốn tránh.
"Bây giờ thân phận của tôi làm sao có thể xứng đáng làm vợ anh… Anh khác tôi, thân phận tôi chỉ là đứa không cha không mẹ, được sinh ra trong cô nhi viện… Thân phận của tôi cũng nhờ người con gái anh yêu mà tôi mới biết được sự thật này… Tôi cũng phải cảm ơn cô ấy một tiếng "Lam Lam cúi đầu chào anh thay lời cảm ơn dành cho Dương Tiểu Vy “Trước sau gì, tôi cũng phải rời khỏi nhà này thôi… Chi bằng ly hôn sớm sẽ tốt cho cả hai”.
Nét mặt Lục Diệp Bằng tối sầm lại, bàn tay vô thức kéo cô lại gần.
"Nhưng tôi thấy không tốt một chút nào.

Ly hôn với tôi … Cô nghĩ mình sẽ sống tốt khi không có tôi bên cạnh sao? "

“Tốt chứ sao!” Lam Lam mỉm cười "Ít ra cuộc sống của tôi không còn đau khổ và đầy mệt mỏi nữa! ".
" Đau khổ "Lục Diệp Bằng nhấn mạnh hai chữ
Bàn tay đưa lên siếc chặt hai bờ vai của cô lại.Nhưng anh không dùng lực nhiều, anh chỉ chạm nhẹ vào vai cô thôi.
" Lam Lam! Tôi muốn hỏi cô một chuyện".
“Anh hỏi đi!” Lam Lam mỉm cười không từ chối.
Hít một hơi thật sâu, Lục Diệp Bằng nhẹ nhàng cất lên tiếng nói.
“Cho đến giờ phút này, em vẫn dành tình cảm cho tôi có đúng không? Em vẫn yêu tôi”.
Lam Lam suy nghĩ, ánh mắt hiện lên sự đau thương,tận sâu bên trong là nỗi buồn không thể nói với ai, cô nhàn nhạt trả lời:
" Không yêu…! Tôi chưa hề yêu anh, mọi chuyện tôi nói trước đây, chỉ là tôi muốn đóng tròn vai người vợ tốt với anh mà thôi! "
Lục Diệp Bằng sững người.

Chỉ cần nghe hai chữ “Không Yêu” Của cô thôi cũng đã đâm thẳng vào trái tim của anh.

Không lẽ ngày hôm nay anh đã làm cho cô hận anh đến mức như vậy sao?
“Được…! Nếu cô muốn thì ly hôn đi”.Anh buông cô ra.
Dứt lời, anh từ trong tủ lấy ra bản ly hôn mà anh đã soạn sẵn quăng đến trước mặt cô.
" Ký đi! Tôi cũng không muốn sống với một người phụ nữ như cô nữa! "
Lam Lam nhếch mép cười.

Ngay cả giấy tờ ly hôn, anh cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi, xem ra anh muốn kết thúc cuộc hôn nhân sớm hơn là cô đã nghĩ.
Cô không suy nghĩ nhiều, cũng không xem kỉ trên giấy ly hôn ghi những điều kiện gì.

Mà cô chỉ nhìn chăm chăm vào chữ ký của anh.

Tên Lục Diệp Bằng đã nằm sẵn trên đó.

Bây giờ cô mới chính là người bị chồng bỏ.
Lam Lam lập tức lấy cây bút ra, chỉ một phút cô đã ký và ghi rõ tên mình ra.
Cô đưa cho anh.
“Anh yên tâm ngày mai anh sẽ không còn thấy tôi được nữa đâu và những chuyện xảy ra ngày hôm nay tôi sẽ tự mình giải quyết”.
" Không cần! " Lục Diệp Bằng khướt từ.
“Kết thúc rồi! Cô mau chóng biến khỏi mắt tôi, mau lên… Đừng để cho tôi thấy bản mặt của cô.

Sau này có ra đường đừng nhận bừa tôi làm chồng cô”.Lời nói tàn nhẫn, anh cũng không nhịn được phải nói với cô.
Lục Diệp Bằng đã quá tức giận khi nghe cô câu nói.Cô không hề yêu anh, mà chỉ là sự là sự hợp tác của cô trong bản hợp đồng này.


Anh đã mất lấy lý trí khi đã quên rằng cô chính là mẹ của con anh,là một người con gái anh đang yêu.
Lam Lam gần như ngừng thở, câu nói của anh đã làm cô nhớ lại câu nói của mẹ cô khi nãy, cũng chối bỏ quan hệ với cô.
Cô thật sự kinh tởm đến như vậy sao? Ai cũng sợ cô làm liên lụy.

Có lẽ thân phận của cô đã làm váy bẩn mọi người.
Là “Phù Thủy Hội Họa” Thì sao? Rốt cuộc sự yếu đuối nhút nhát của cô đã khiến cô rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.
Cô không những phải rời khỏi nhà này, mà cô còn phải đi thật xa… Phải xa mọi người, không thể để cho một ai nhìn thấy cô.
Bây giờ cô và bọn họ là hai thế giới khác nhau, không còn chúng tuyến đường được nữa.
Một lúc sau, Lam Lam gằn mạnh từng câu từng chữ, ánh mắt không một nước mắt nhìn thẳng vào anh.
“Được! Anh nhớ những gì hôm nay anh đã nói.

Kể từ bây giờ Lam Lam này! Không còn một chút quan hệ nào với nhà họ Lục của mấy người… Lục Diệp Bằng! Sau này anh đừng có mà quỳ xuống dưới chân tôi mà xin tôi tha thứ!”
Như vậy quá đủ với cô rồi.
Lục Diệp Bằng không lên tiếng anh chỉ nhìn cô rất lâu.

Nhìn nét mắt đã tái nhợt không còn hồng hào như lúc sáng.

Ánh mắt anh đang để ý đến cánh tay của cô.

Không biết vì giận hay trên người cô đang mặc đồ ướt mà đang run cầm cặp.
Cứ như thế, chẳng biết trôi qua bao lâu, ánh mắt hai người vẫn luôn nhìn nhau.

Rất lâu sau, Lục Diệp Bằng chẳng biết đang muốn gì, anh quay người từ trong tủ lấy ra bộ đồ ngủ của cô.
“C ởi đồ ra” Giọng nói lạnh lùng, ra lệnh
Nhưng lời nói của anh có còn tác dụng nào với cô không? Khi cả hai giờ đây đã trở thành người dưng của nhau.
“Anh cút đi! Đừng chạm vào người tôi”.Lam Lam lui ra đằng sau vài bước.
Lục Diệp Bằng không nói gì nữa mà anh lại dùng hành động.

Anh nhanh chóng đưa tay ra xé thẳng bộ đồ cô đang mặc trên người, ngay cả quần áo lót anh cũng xé đi không thương tiếc.
Lam Lam trợn mắt đầy hoảng hốt, đưa tay lên che đi cơ thể của mình.
"Anh đang cái quái gì vậy? Tôi và anh bây giờ là hai người xa lạ… "
"Xa lạ sao? " Lục Diệp Bằng nóng giận, anh kéo cô lại chiếc giường quăng mạnh xuống “Tôi đã nói suốt đời này, cô đều phải mang thân phận là vợ của tôi, cô nghe rõ không?”

Lam Lam nằm úp xuống giường.

Theo bản năng cô ôm chặt bụng mình, bảo vệ tiểu bảo bối trong bụng.
Lục Diệp Bằng nói xong câu đó, anh đã đi vào phòng tắm.

Một lát sau, anh lại đem ra một thao nước.
Lam Lam giựt mình, nghĩ anh lại muốn hành hạ tạt nước vào cô liền cảnh giác hét lên.
"Anh… Tên khốn này! Anh muốn làm gì? "
Lục Diệp Bằng trợn mắt lên.

Hôm nay cô gái này ăn gan trời hay sao? Mà dám kêu anh bằng tên khốn.
"Chẳng phải cô muốn tôi chăm sóc cô sao? Trước khi chia tay, tôi cũng phải chăm sóc cô đến sáng chứ! "
Lam Lam hoảng sợ.
Không thể được! Cô đang mang thai, không thể nào làm chuyện đó với anh.

Với lại hai người đã ly hôn, cô không muốn đụng chạm với anh nữa.
Khi cô chuẩn bị ngồi dậy thì Lục Diệp Bằng đã hành động.

Nhưng không nghĩ hai chữ chăm sóc của anh lại là ý khác.
Lúc này, Lục Diệp Bằng lấy từ đâu ra một chiếc khăn nhúng vào thao nước, rồi di chuyển nhẹ nhàng lên thân thể của cô.

Nước anh lấy là nước ấm khiến cho cô cũng có phần dễ chịu đi rất nhiều
Lục Diệp Bằng rất nghiêm túc, lần này khi đối diện với cơ thể của cô, anh thật sự đã kiềm chế lại d*c vọng của mình lại.

Anh muốn một lần nhìn ngắm dáng vẻ xinh đẹp này của cô.
Sự dịu dàng của anh khiến cô phải bật khóc, ướt đẫm xuống gối, không biết có thứ gì đó thôi thúc khiến cô nghĩ những gì anh đã đối xử với cô ngày hôm nay không phải là như vậy.
Anh lau người hết phía sau của cô thì anh đi thay thao nước một lần nữa, anh lật người cô lại.

Gương mặt Lam Lam nghiên qua một bên né tránh đi ánh mắt của anh.
Trái tim Lục Diệp Bằng lúc này đập rộn lên.Lần này anh lau rất chậm, anh lau đến đâu thì da thịt của cô đều đỏ đến đó.

Những điểm nhạy cảm trên người cô, anh đều là người nắm rất rõ.
Cho đến khi chiếc khăn di chuyển xuống dưới gần đến hạ th@n của cô.

Lam Lam lập tức chụp lấy tay anh lại.

Cô lạnh lùng ngồi dậy, ánh mắt vẫn không nhìn anh.
“Đủ rồi! Tôi không muốn người phụ nữ của anh lên đây thấy như vậy, rồi hiểu lầm tôi quyến rũ anh nữa”.
Bàn tay Lục Diệp Bằng khựng lại.

Câu nói của cô khiến cho trái tim anh cảm thấy đau đớn.


Anh khẽ xoay mặt cô lại, lau đi nước mắt trên gương mặt của cô.
"Em sợ sao? "
Lam Lam khẽ gật đầu.
"Sợ chứ…! Bây giờ tôi rất sợ con người.

Bao nhiêu đủ rồi! ".
Sống mũi cô cay cay, đau buốt theo từng nhịp thở.
Tim anh chợt thắt lại.
Anh không kìm được cảm xúc trong lòng, liền cúi xuống hôn lên khóe môi của cô… Nhưng Lam Lam lần này đã né tránh rất nhanh.
" Anh nhìn kỉ đi, tôi không phải là Dương Tiểu Vy… Cô ta đang ở dưới, anh đi tìm cô ta đi."
Lục Diệp Bằng tức giận, anh dùng một tay anh bắt tóm lấy cô.

Anh nghiên người nằm xuống ép cô xuống dưới thân anh.

Anh bắt cô phải nhìn thẳng anh.

Hai ánh mắt nhìn về nhau, hai cơ thể khiết chặt, cô thì không mặc gì trên người nhưng anh thì khoát lên mình bộ đồ ngủ thường ngày.
Nhìn như vậy, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ cô chính là người quyến rũ anh.
“Em chính là vợ anh… Là người vợ mãi mãi thuộc về anh”.
" Lục Diệp Bằng!!!"Lam Lam nghiến răng"Chúng ta ly hôn rồi! "
“Ai cho phép” Lục Diệp Bằng bắt đầu trở mặt "Anh nói ly hôn, chứ có nói sẽ để em rời xa anh không? "
Lúc này, Lam Lam khi nghe câu nói của anh bắt đầu bật cười thành tiếng.
“Anh Lục!!! Anh quên khi nãy đã nói gì sao? Anh bảo tôi biến mất khỏi mắt anh.

Bây giờ anh lại tráo trở, lật lọng.Không nhớ mình đã nói gì sao?”
"Ừ… Tôi là con người như vậy đó! Tôi là con người ăn nói hai lời, là một người chỉ muốn được mà không muốn mất… Vì tôi biết được,tôi sắp phải rời xa người con gái này … Lục Diệp Bằng này, sắp phải mất em rồi! "
Nói xong câu cuối cùng.

Lục Diệp Bằng đã không còn sự kiềm chế nào nữa, anh đã áp đầu xuống hôn lên từng nấc da thịt trên khắp cơ thể của cô.

Mỗi một lần đi qua anh đều in lên những dấu hôn hiện rõ anh quyến luyến cô đến chừng nào.Anh thật sự lưu luyến người con gái này vô cùng.

Anh yêu cô… Tình yêu không một ai có thể thay thế được.
Lam Lam cũng đã thật sự mệt mỏi,cô khóc trên đôi vai của anh như một đứa trẻ.
“Anh là một tên khốn….!”
“ Phải” Lục Diệp Bằng rướn người lên nhìn thẳng vào ánh mắt cô “ Vì em,anh chấp nhận mình là một tên khốn….Là một khốn nạn.Cho dù trong hoàn cảnh nào anh cũng không muốn rời xa người con gái anh yêu”
Nói xong câu đó,Lục Diệp Bằng đã hạ môi mình xuống hôn lên cánh môi đầy khổ đau và nước mắt của cô.
Anh chỉ hi vọng vào lúc này cô hãy hiểu cho ann..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.