Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 166: 166: Chuyển Nhượng Tài Sản Cho Cô




Đêm hôm qua thật chất Lam Lam không hề ngủ.Cô chỉ giả vờ ngủ, mặc cho Lục Diệp Bằng ôm hôn cô cho đến khi anh mệt mỏi rồi lăn đùng ra ngủ.

Thì cô liền tỉnh dậy.

Thu dọn hành lý rời khỏi nhà họ Lục.
Cô không biết người đàn ông này đang làm gì nữa?Trong đầu anh đang suy nghĩ gì? Anh đuổi cô đi nhưng lại muốn giam cầm cô.
Cô thật sự phát điên lên mất.
Ngay sau khi cô nghe những lời xúc phạm từ anh từ những người thân của anh,cô đã muốn bỏ đi.

Nhưng cái tên khốn là anh lại không cho cô rời khỏi.

Vì cái gì, mà anh muốn giam giữ cô ở lại bên cạnh anh.

Muốn cô chứng kiến cuộc sống hạnh phúc của anh và người phụ nữ đó sao…?
Lục Diệp Bằng!!! Anh đúng thật là người đàn ông tàn độc nhất mà tôi từng gặp.

Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì anh gây ra đối với tôi.
Nếu cho thời gian có quay trở lại.

Cô nhất định sẽ không bao giờ đi vào cuộc hôn ấu trĩ này.
Rời khỏi nhà họ Lục, Lam Lam đã được Hoắc Thiếu Tiên giúp đỡ di chuyển đến một ngôi nhà khác cách xa thành phố mấy cây số.
Lam Lam đem An Nhiên đến đây, cô bé vẫn không hiểu chuyện gì chỉ biết đi theo ở bên cạnh mẹ mình thôi.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, Lam Lam ngồi xuống nhìn An Nhiên với dáng vẻ áy náy.
"Con gái! Con có giận mẹ không? "
An Nhiên nghe vậy, liền lắc đầu cất lên tiếng nói non nớt.
"Dạ không ạ! Tại sao con phải giận mẹ? Con yêu mẹ nhất trên đời này.

Con sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ đâu! "
Câu nói của An Nhiên khiến Lam Lam nghe xong chỉ biết xúc động ôm con gái vào lòng.

Bây giờ cô chỉ còn con gái là người thân duy nhất của mình thôi.

Cô phải cố gắng sống thật tốt, còn phải nuôi con gái khôn lớn nữa.
“Từ giờ trở đi,mẹ sẽ ở bên cạnh con, sẽ không để bảo bối của mẹ phải rời xa mẹ lần nào nữa”.
" Có thật không ạ! "Hai mắt An Nhiên sáng lên.

Sự vui mừng liền hiện hết trên gương mặt của cô bé.

Lam Lam mỉm cười ôm con gái vào lòng.
Tâm trạng An Nhiên đang vui sướng bỗng chốc ngừng lại, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Lam Lam tò mò khẽ hỏi.
" Vậy ba thì sao? Ba có… "
"An Nhiên!!! " Nghe con gái nhắc đến người đàn ông đó, trong lòng Lam Lam bỗng chốc không vui, cô bế An Nhiên lên nhìn thẳng vào mắt con bé, nghiêm túc dặn dò " Con không có ba, người đàn ông lúc trước không phải là ba của con.

An Nhiên chỉ có một mình mẹ thôi…! Con gái hiểu ý mẹ nói không? "
Bây giờ cô không muốn con gái,gọi bất cứ một ai là cha hết,kể cả Lục Diệp Bằng …Anh ta không xứng làm cha của con gái của cô.
An Nhiên mở mắt tròn xoe nhìn mẹ của mình.

Cô bé luôn là người hiểu mẹ mình muốn gì? Vả lại cô bé chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ chọc giận mẹ.

Nên khi nhìn thấy mẹ mình như vậy, An Nhiên liền rướn người lên, hôn lên bờ má của Lam Lam rồi ôm chầm lấy cô, ngoan ngoãn trả lời.
“Dạ con hiểu rồi ạ! Mẹ đừng giận, con sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ”.
Thấy con gái hiểu chuyện đến như vậy, Lam Lam càng cảm thấy tự trách bản thân trong lòng rất nhiều.

An Nhiên quả thực là một đứa bé rất biết nghe lời.

Con bé không còn ba, cô càng phải yêu thương con gái thật nhiều hơn.
Hoắc Thiếu Tiên nhìn thấy cảnh ấy không nhịn được bước đến, anh ngồi xuống bên cạnh cô.
“Xong xuôi hết rồi, thì em hãy nhanh chóng tiếp nhận điều trị của bệnh viện… Sức khỏe em dạo này rất kém” Anh đang lo, đứa bé trong bụng của cô càng lúc càng lớn thì sức khỏe của người con gái này sẽ càng lúc gặp nguy hiểm.
Lam Lam vẫn ôm An Nhiên trong lòng, cô suy nghĩ tới những lời anh nói.

Một lúc sau, cô khẽ gật đầu trả lời.
“Đợi qua lễ đính hôn của anh trai em… Thì em sẽ đến bệnh viện”.
" Em sẽ tới dự sao?" Hoắc Thiếu Tiên ngạc nhiên, nếu đến đó thì người nhà hoặc Lục Diệp Bằng thấy cô thì sao??
Lam Lam nhanh chóng lắc đầu.
"Em có tư cách gì đến đó, em chỉ muốn đứng từ xa nhìn anh trai nuôi và người bạn thân nhất của em được hạnh phúc bên nhau thôi! "
Hoắc Thiếu Tiên nghe xong chỉ biết chửi cô trong lòng vì cô quá ngốc nghếch.

Một cô gái đang mang thân cao quý từ một tiểu thư bỗng trong một ngày bị mất hết tất cả, nhưng cô vẫn xem những người đó là người thân của cô nữa sao?
Anh không biết là do cô quá ngốc hay cô có một trái tim quá lương thiện nữa.

Không lẽ cô tin những lời Dương Tiểu Vy nói là sự thật sao??
Lúc này, Lam Lam đột nhiên thấy hình ảnh trước mặt cô bỗng chốc mờ mờ, cơn đau đầu đang ập tới.

Cánh mũi có gì đó ươn ướt.
Giọng nói Hoắc Thiếu Tiên đối diện liền hốt hoảng vang lên.

“Lam Lam! Em chảy máu cam rồi kìa!”
Nói rồi Hoắc Thiếu Tiên bế An Nhiên xuống, rồi anh đi lấy khăn giấy cho cô lau trước.
Lam Lam liền đưa tay lên chạm vào những giọt máu cam ấy, sự sợ hãi càng lúc càng dâng lên trong lòng.
Máu cam… Đây là lần đầu tiên cô bị chảy máu cam.

Không lẽ bệnh tình cô chuyển biến xấu nhanh đến như vậy sao?
An Nhiên thấy vậy, đã nhanh chóng rưng rưng nước mắt.
“Mẹ ơi! Mẹ bị bệnh sao…? Mẹ đừng có chết, bỏ con lại một mình nha!”
Hoắc Thiếu Tiên từ trong phòng lấy ra một chiếc khăn lạnh chườm lên cho cô, rồi anh lập tức đưa ra yêu cầu.
"Không chừng chờ gì nữa, anh phải đưa em vào bệnh viện ngay bây giờ thôi! "
Lam Lam một lần nữa cứng đầu.
"Em nghĩ mình không sao? "
"Sao lại không? Em thấy tình trạng cơ thể của mình bây giờ rất báo động không? " Hoắc Thiếu Tiên tức giận.

Anh suy nghĩ gì đó, liền nhìn cô lớn tiếng hâm dọa “Nếu em không đi, anh sẽ điện thoại cho Lục Diệp Bằng, anh nghĩ anh ta không tuyệt tình đến nỗi, nhìn em chết mà không cứu”.
Dứt lời, anh mau chóng lấy điện tử thoại ra.
Lam Lam hốt hoảng, bàn tay run rẩy giành lấy điện thoại trên tay của anh.
" Anh… Em xin anh! Bây giờ anh ta thấy em như vậy chỉ sẽ cười vào mặt em thôi! "
Lam Lam đứng nguyên tại chỗ nhìn An Nhiên rất lâu,cuối cùng là gật đầu.
“Được! Em sẽ vào bệnh viện cùng anh”.
Hoắc Thiếu Tiên xoa đầu cô, khẽ cười.
" Ngoan! Anh sẽ chăm sóc cho An Nhiên em hãy yên tâm".
Lam Lam ngồi xuống đưa tay vuốt lấy nước mắt trên gương mặt An Nhiên khẽ nói.
"Mẹ không sao đâu! Chỉ là mẹ,bị bệnh cảm một chút thôi mà! "
"Mẹ nói thật không?"An Nhiên chau mày lại.
"Thật chứ! " Lam Lam thở dài, cái tính đa nghi của con gái cô cũng bị lây sang từ cha của con bé nữa rồi sao?
Nếu Lục Diệp Bằng biết bệnh tình của cô thì anh sẽ suy nghĩ gì? Cô cho cô rất đáng đời không?
Không biết buổi sáng nay khi anh thức dậy, thấy cô đã rời khỏi nhà và những tin tức trên mạng, anh sẽ nghĩ sao? Anh cảm thấy có lỗi hay là bây giờ tâm trạng anh lại sung sướng cùng với người phụ nữ anh yêu,tổ chức tiệc ăn mừng cả hai đã về lại bên nhau.
******
Hoắc Thiếu Tiên đưa Lam Lam tới bệnh viện.

Cô thì vào trong khám, anh ở ngoài cùng với An Nhiên.

Sắp tới đây, anh còn phải đóng vai trò người cha của Lục Diệp Bằng thay thế anh ta chăm sóc cô gái bé nhỏ này nữa.
Trong phòng bệnh Tiến sĩ Leon đang nhìn kết quả giấy siêu âm của Lam Lam lần nữa, và những thay đổi bất thường với khối u của cô.
"Mắt cô dạo gần đây phải chăng đã hơi mờ rồi phải không? "

Lam Lam suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
Tiến Sĩ Leon nhìn cô với ánh mắt khá nghiêm trọng.
"Nội trong tuần sau, cô phải tiến hành điều trị ngay.

Khối u bắt đầu lớn dần lên,đã đè lên dây thần kinh Thị Giác của cô rồi, càng lúc mắt cô sẽ mờ và sắp tới nếu cô còn ngoan cố….Là sẽ mù luôn đấy……!”
"Vậy… Khi nào, tôi sẽ không còn nhìn thấy được nữa!” Lam Lam căng thẳng, chưa bao giờ cô lại sợ đến như vậy.
Tiến sĩ thở một hơi thật dài nhìn vào tờ chụp X-quang của Lam Lam, khẽ lắc đầu.
“Độ mờ mắt cô càng lúc càng nhanh,tôi nghĩ không lâu nữa đâu cô sẽ bị mù.Nên tôi yêu cầu cô ngay bây giờ hãy tiến hành nhập viện và bỏ đi đứa bé trong bụng cùng với tôi điều trị”.
Bàn tay Lam Lam run run, hơi thở sắp không thể chống cự nổi.

Cô đưa tay chạm vào bụng của mình.

Dù muốn hay không,cô cũng bắt buộc bỏ đi đứng bé này sao?
*******
Cả ngày hôm nay,Lục Diệp Bằng đã thật sự mệt mỏi,anh và người của mình đã tìm kiếm hết khắp thành phố nhưng không có một chút tin tức nào của Lam Lam hết.
Anh thật sự như phát điên lên.

Điều anh chỉ lo lắng duy nhất cô sẽ gặp bất cứ nguy hiểm nào từ kẻ thù của anh.
Nguyên ngày hôm nay, anh không thể nào suy nghĩ gì ngoài suy nghĩ cô và con của anh đang ở đâu.

Anh cũng đã điện thoại cho Tiểu Sơ rồi, nghe nói cô đã trả hết những tài sản nhà họ Tần mà ra đi với hai bàn tay trắng.
Trời ơi! Cô gái này thật sự ngốc nghếch đến như vậy sao?
Rồi cô sẽ sống ra sao khi không có một thứ gì phòng thân.
Có lẽ anh sẽ điên lên sớm muộn thôi!
Còn tên Hoắc Thiếu Tiên khốn kiếp, tại sao lại phản bội anh? Anh luôn xem anh ta là một người anh em tốt, anh không nên tin tưởng anh ta.

Lần này anh mất vợ cũng là do anh quá tin người.

Sớm biết có ngày hôm nay thì sau khi cuộc họp báo hôm qua kết thúc, anh đã nhanh chóng đem Lam Lam và An Nhiên đi giấu thì đâu có cớ sự này xảy ra.

Cũng là do anh tất cả.
Nhắc đến cuộc họp báo thì ánh mắt Lục Diệp Bằng ngập tràn sự tức giận, sự việc ngày hôm qua anh đều nhớ rất rõ.Từ việc người phụ nữ độc ác đó vu khống cô cho đến sỉ nhục cô trước mặt mọi người.

Anh sẽ từ từ trả lại cho cô ta gấp bội.
Lục Diệp Bằng không ngừng tự an ủi bản thân, vì Lam Lam vẫn còn ở trong thành phố, cô vẫn chưa đi xa.

Vì đến giờ lsân bay không có thông tin nào của cô.

Anh chỉ sợ một điệu cô sẽ bỏ đi thật xa và sẽ mất tích vĩnh viễn như lời cô đã nói.
Lúc trước anh đã suy nghĩ đến chuyện này, không nghĩ anh tính tới tính lui lại không bằng trời tính.

Cô đã ra đi thật sự.
Lúc này,Lục Diệp Bằng đã trở về nhà trong lúc tâm trạng mệt mỏi.


Vừa vào phòng khách ai ai cũng đã ngồi sẵn chờ anh về.
Người đầu tiên đứng lên là bà nội, sự lo lắng thể hiện trong ánh mắt của bà cùng với giọng nói đầy run rẩy.
"Lam Lam đâu…? Con có tìm được con bé không? " Bà cũng đã nghe nhà họ Tần nói lại những chuyện xảy ra nhà bên đó.
Không ngờ con bé cũng đã từ mặt nhà bên đó mà bỏ đi.
Lâm Hoa đột ngột đứng lên nhìn anh cong môi nói với bà nội.
"Mẹ!!! Hai đứa đã ly hôn rồi,Diệp Bằng còn tìm cô ta nữa làm gì? "
"Cô… " Bà nội tức giận.
Lục Diệp Bằng ánh mắt dần thay đổi, chuyển sang bình ổn, giọng nói trầm trầm lên tiếng khuyên nhủ bà nội.
“Bà nội! Mẹ con nói đúng, con ly hôn rồi còn kiếm cô ấy nữa làm gì?” Anh lấy tờ ly hôn của anh và cô đặt trước mặt mọi người và đặc biệt là muốn cho Dương Tiểu Vy nhìn thấy “Đây là giấy tờ ly hôn của con”
Dương Tiểu Vy lập tức cầm lên, trong lòng đang bực bội thì nhìn vào các điều khoảng trong tờ ly hôn của hai người họ,càng bực tức thêm.
"Sao… Cái gì vậy? Anh chia cho cô ta hơn nữa tài sản của mình sao? " Câu nói của Dương Tiểu Vy khiến ai nghe xong cũng thấy ngạc nhiên.
Lục Diệp Bằng không trốn tránh, anh lập tức gật đầu.
“Anh chỉ là chuyển nhượng cổ phần và rất nhiều tài sản của anh cho Lam Lam thôi mà!”
"Nhưng tại sao chứ? "
Khi nãy Dương Tiểu Vy đã nghe Lục Diệp Bằng đã bị cắt chức đã cảm thấy tức giận lắm rồi, vậy mà còn nghe anh đã chia tài sản cho Lam Lam thì cô ta đã sẵn sàng lòi mặt chuột mình ra.
Lục Diệp Bằng nhún vai,mím môi trả lời.
“Vì đó là bổn phận của anh”.
" Anh bị điên rồi! " Dương Tiểu Vy tức giận chửi anh trước mặt cả nhà.
Lúc trước khi cô ly hôn với Tần Hạo Thiên,anh ta cũng chưa chia nhiều tài sản cho cô.

Vậy mà cái tên đàn ông này, lại ngu đến mức như vậy chuyển sang hết tất cả tài sản của anh cho người phụ nữ đó.

Vậy cô phải sống làm sao đây?
Cả nhà thoáng chốc giựt mình khi thấy hành động của cô ta càng lúc càng quá đáng đến như vậy, dám trước mặt mọi người chửi thẳng Lục Diệp Bằng.
Trái lại,Lục Diệp Bằng chỉ biết mỉm cười.

Nhìn dáng vẻ của anh bây giờ không còn một dáng vẻ của vị tổng tài ngày hôm qua nữa,mà cảm thấy anh giống như một người đàn ông rất vô dụng.

Trước câu nói của Dương Tiểu Vy anh lại không phản kháng gì hết.
"Vậy căn biệt thự của anh… Anh cũng cho cô ta luôn sao? " Dương Tiểu Vy bất ngờ hỏi thêm một câu.
Lục Diệp Bằng rất nhanh chóng không suy nghĩ liền gật đầu.
"Cái đó anh sang cho cô ấy từ lâu rồi! Bây giờ anh chỉ còn một chút tài sản để sống cùng với em thôi! "
Dứt lời, anh nhìn qua Lục Diệp Phong, đưa ra quyết định.
"Sau này, có lẽ con sẽ không đến công ty nữa đâu… Bây giờ con chỉ muốn hưởng thụ, sống một cuộc sống bình dị mà thôi ba! "
Rồi anh khẽ nghiên đầu qua nhìn Dương Tiểu Vy ôm cô nhẹ nhàng tuyên bố.
“Sắp tới con cũng sẽ kết hôn lần nữa với người con yêu, cả nhà cũng hãy giúp đỡ cho cô ấy giúp con”.
Lục Diệp Bằng nói xong khẽ hôn vào má Dương Tiểu Vy rồi xoay người đi lên lầu.
Dương Tiểu Vy không thèm để ý mọi người xung quanh liền gào thét thật lớn tên anh.
“Lục Diệp Bằng!!!”
Lục Diệp Bằng không xoay người lại,vừa đi vừa nhếch mép nở một nụ cười mỉa mai, anh đưa tay lên lau miệng của mình thật mạnh vì khi nãy đã hôn cô ta.
Một nụ hôn thật đáng kinh tởm chỉ khiến anh muốn buồn nôn ngay lập tức.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.