Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 179: 179: Vai Trò Chỉ Thuộc Về Anh




Nói là đi nước ngoài nhưng thật chất Lục Diệp Bằng thu xếp vài bộ đồ liền đi đến ở chung với hai mẹ con Lam Lam và An Nhiên.

Anh cũng lệnh chỉ cho một mình Chị San buổi tối được ở lại đây còn những người khác thì đi về.

Việc chăm sóc cho Lam Lam đích thân anh sẽ là người làm.
Lam Lam vì không thấy đường nên bây giờ ở bên cạnh cô luôn cô một cây gậy thông minh giúp cô đi đứng có thể tiện hơn.
Hiện tại bây giờ trước cửa nhà, Lục Diệp Bằng đã cho điều sang hai người canh giữ bên ngoài.

Ở dưới nhà cũng có vài người.

Anh phải cho nhiều người canh giữ Lam Lam hai mươi bốn trên hai mươi bốn để không ai có thể đến làm hại được cô.

Khi anh đã nghe những điều Hoắc Thiếu Tiên nói thì trong lòng càng lúc càng cảm thấy lo sợ hơn.
Đáng lý ra, trước khi biết Lam Lam bị bệnh,Hạo Thiên dự định sau khi đính hôn xong thì sẽ rước hai mẹ con Tiểu Sơ về chăm sóc.Nhưng bây giờ đã có sự thay đổi.Dù có rất nhiều người ở đây,nhưng Tiểu Sơ lại không yên tâm,cô muốn được ở bên cạnh Lam Lam cho đến khi nào cô ấy được khỏe lại hẳn thì thôi! Biết Lục Diệp Bằng đến đây ở,ban đầu không có ai đồng ý hết.Nhưng vì sự thuyết phục và sự chân thành của anh.Nên mọi người cũng không muốn làm khó anh nữa.Nhưng nếu như,Lục Diệp Bằng mà có hành vi quá đáng,mọi người sẽ không suy nghĩ liền lập tức tống anh ra khỏi nhà ngay và sẽ cấm anh không được lại gần Lam Lam mãi mãi.
Khó khăn lắm Lục Diệp Bằng mới thu xếp đồ của mình xong ở phòng của Lam Lam.
Khi anh đến thì Lam Lam đã ngủ rồi! Trong thuốc luôn có tác dụng phụ.Nên khi uống xong,cô liền chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
An Nhiên vẫn còn ngồi ngoài phòng khách.

Không biết có phải vì do di truyền không mà cô bé rất thích vẽ tranh.

An Nhiên còn nhỏ nhưng vẽ thì lại rất đẹp không thua gì mẹ của mình.

Cô bé ngồi một góc ngay sô pha không ngừng tô màu bức tranh của mình.
Lục Diệp Bằng khi ra ngoài nhìn thấy khung cảnh như vậy,nhịn không được liền bước đến, hỏi khẽ.
"Con gái đang làm gì đó? "
An Nhiên mở mắt tròn xoe nhìn anh rồi chỉ ngón trỏ vào bức tranh trả lời.
“Con đang vẽ về gia đình chúng ta”.
Anh bật cười liền ngồi xuống.
" Vẽ gia đình chúng ta sao? Cho ba xem thử xem công chúa nhỏ của ba có vẽ đẹp không?"Anh đưa tay lấy bức tranh lên xem.
Nhưng bức tranh lại khiến nét mặt anh thoáng chút không vui.

Anh nghiên đầu nhìn con gái hỏi.
" Tại sao con lại vẽ ba xa cách đến như vậy? Phải cho ba đứng gần mẹ và con chứ! "
Trong bức tranh, Lam Lam và An Nhiên nắm lấy tay nhau vui vẻ đi trên một con đường mà dường như không hề thấy bóng dáng anh ở trong đó.

Bởi vì anh ở trong tranh chỉ là một chiếc bóng khá nhỏ.

Chẳng khác nào,anh chỉ là người dưng bước ngang qua đời cuộc đời của hai mẹ con nhà này.

An Nhiên không hiểu câu nói của anh mang ý nghĩa gì, cô bé chỉ chu cái miệng xinh xắn của mình lên và trả lời theo những gì mà cô bé đang nghĩ.
“Vì người con yêu nhất chính là mẹ……Còn ba,con chỉ mới gặp được vài lần.

Ba là chồng của mẹ nên là thân thuộc với mẹ còn con đâu có biết về ba đâu”
Cô bé còn quá nhỏ để không biết anh là gì của mình.

Gọi một tiếng ba chỉ là cô bé đang nghe lời mẹ của mình nên kêu anh như vậy.
Lục Diệp Bằng cố tỏ ra bình tĩnh cố gắng giải thích với còn gái.
"An Nhiên!!! Con là con gái ruột của ba… "
"Nhưng mẹ lúc trước nói ba ruột của con là một phi hành gia còn biết bay nữa…!Nhưng ba đâu biết bay đâu…?”An Nhiên lắc đầu cắt ngang lời anh.
Lúc này, Lục Diệp Bằng cứng họng.

Nét mặt có phần bất lực.

Anh không ngờ Lam Lam lại đi bốc phét với con gái,nói anh là phi hành gia nữa cơ.

Anh cũng hết nói nổi cô luôn.
Anh bế An Nhiên ngồi vào lòng anh.
"Vậy con không thích ba sao? "
An Nhiên nghe xong cúi gằm mặt xuống, lấy tay nghịch vào tay của anh.
Lục Diệp Bằng thấy An Nhiên như vậy, trong lòng cảm thấy yêu thương cô bé vô cùng.

Tiểu bảo bối này của anh quả là một viên ngọc quý,anh cần phải cất giữ bảo quản thật cẩn thận không để một tên tiểu tử nào dám bén mảng lại gần công chúa nhỏ của anh.
Anh hôn nhẹ lên gò má hồng của con gái hỏi lại lần nữa.
"Con có thích ba không con gái? "
An Nhiên từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh rồi gật đầu trả lời.
"Dạ có ạ! "
"Vậy tại sao con lại làm nét mặt buồn vậy?”Biểu cảm của con gái khi nãy luôn khiến anh khó hiểu.
An Nhiên vội kéo anh lại nói nhỏ vào tai anh.
"Vì mẹ nói ba không cần mẹ và con nữa! "
"Sao…? " Lục Diệp Bằng giựt mình "Mẹ nói như vậy sao? "
An Nhiên gật đầu.
"Dạ phải! Mẹ còn không cho con được nhắc đến ba nữa.

Mẹ nói ba sắp lấy vợ mới rồi! "
Khi nghe tới đây, trong đầu Lục Diệp Bằng thật sự bây giờ rất muốn cho người con gái đang nằm trong phòng đó một trận.

Anh hơi bất lực khi cô tuyên truyền vào đầu con gái những tin linh tinh như thế này.
Lục Diệp Bằng suy nghĩ thật lòng, rồi nhìn vào An Nhiên chằm chằm.

"Sau này ngoài mẹ ra, con gái cũng phải tin tưởng ba… Ba sẽ không bỏ rơi hai mẹ con của con nữa đâu! "
"Thật không ạ! " Hai mắt An Nhiên sáng lên.
Lục Diệp Bằng gật đầu chắc chắn rồi đặt lên một nụ hôn lên gương mặt bầu bĩnh của con bé.

Rồi anh còn cù lét, chọc cho cô công chúa nhỏ này bật cười khúc khích.
Cho đến một lúc tầm khoảng 10 giờ tối.

Chị San đi ra bế An Nhiên vào trong phòng để ngủ còn anh thì tất nhiên sẽ về phòng ngủ chung với Lam Lam.
Lục Diệp Bằng vừa mới nằm xuống giường chưa được bao lâu, không biết là cố ý hay vô tình mà Lam Lam đang nằm ngủ liền động đậy chui vào trong lòng anh ngủ.
Lục Diệp Bằng bị một phen giựt bắn mình.

Anh lập tức cứng người không dám nhúc nhích.

Nhưng Lam Lam lại ôm rất chặt anh,cô như muốn trèo lên người của anh vậy.
Hành động của cô làm cho anh cảm thấy sung sướng một chút, anh đưa hai tay ôm chầm lấy cơ thể của cô.

Một sự lưu luyến không rời anh dành cho cô.
Lúc nào cũng vậy, dù cho cô có đang giận anh đến mấy, thì buổi tối cô luôn ôm chặt lấy anh mà ngủ.

Thói quen này đã hình thành khi hai người đã là vợ chồng chỉ mới hơn năm ngày.

Khi đó anh chỉ biết vui sướng, mà ôm chặt cô ngủ cho đến sáng.
Mỗi lần như vậy thì con quái thú của anh không ngừng rụt rịt dưới chân của anh.Người con gái này đúng là một tiểu yêu tinh chỉ biết châm ngồi mà không bao giờ chịu dập lửa.
Lục Diệp Bằng nhìn người con gái trong lòng đầy ngọt ngào.

Rồi anh lại hôn nhẹ lên môi của cô một nụ hôn thật sâu.
“Em hãy mau khoẻ lại cùng anh xây dựng một tổ ấm hạnh phúc của cả nhà ba người… Anh và con luôn chờ em”
******
Buổi sáng khi Lam Lam tỉnh dậy, cô cảm nhận có một người đang nằm bên cạnh của cô liền hét lên.
“Ai vậy??”
Lục Diệp Bằng liền giựt mình tỉnh giấc, khi anh nhìn thấy Lam Lam đang tìm cách đưa cánh tay ra tìm kiếm anh thì anh lật đật tung chăn lăn đùng xuống giường.
“A”.
Xui xẻo sao chân anh lại đụng vào cạnh giường anh liền hớt hải la lên.
" Là ai…?Lục Diệp Bằng!!! Là anh phải không? Tên khốn như anh lại đến đây chọc điên tôi nữa sao? Anh mau cút đi! "Lam Lam giận dữ lại buông ra những lời chửi rủa anh.
Lục Diệp Bằng không biết phải làm sao? Anh lên tiếng cũng chết mà không nói thì cô càng chửi anh hơn.

Anh bình tĩnh lại suy nghĩ một lát, khi anh định lên tiếng trả lời thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra và tiếng nói Tiểu Sơ vang lên.

" Lam Lam!"
Nhưng hình ảnh trong phòng khiến cô ấy phải đứng hình vài giây.
Lam Lam thì ngồi trên giường, còn Lục Diệp Bằng đã té xuống đất.
Lam Lam nghe được tiếng nói của Tiểu Sơ liền sốt sắng hỏi.
"Tiểu Sơ!!! Có phải tên Lục Diệp Bằng có ở trong phòng không? Cậu nói cho mình nghe tại sao hắn ta được vào đây? "
Lục Diệp Bằng nhìn Tiểu Sơ nhanh chóng đưa tay ra hiệu chữ X với cô.

Ý kêu cô đừng nói anh ở đây.
Tiểu Sơ hiểu ngay, nhìn anh gật đầu.

Cô bước tới gần Lam Lam, một lúc sau trả lời.
"Cậu nói gì vậy? Lục Diệp Bằng làm gì có ở đây…! "
“Nhưng rõ mình nghe tiếng nói của anh ta” Lam Lam vẫn kiên quyết trực giác của mình.
Tiểu Sơ trừng mắt nhìn Lục Diệp Bằng.
“Không phải đâu… Là Hoắc Thiếu Tiên đó”.
Ngay vừa nhắc tên Hoắc Thiếu Tiên thì anh ta đã xuất hiện đứng ở trước cửa phòng lên tiếng nói.
" Là anh đây mà! Ngay cả anh, em không nhận ra sao? "
Lam Lam nhíu mày.
"Nhưng… "
“Hazz… Không lẽ em nhớ anh ta đến nỗi cảm nhận anh là anh ta luôn sao?” Hoắc Thiếu Tiên cố ý trêu ghẹo.
Anh nhìn bộ dạng của Lục Diệp Bằng ngồi dưới đất không thể nào mà không nhịn cười được.

Nhìn cứ hèn hèn làm sao?
Nét mặt Lam Lam liền sượng lên.

Trái tim đập mạnh lên.Cô nhanh chóng ấp úng lời nói.
"Gì…? Đâu có, em nhớ anh ta làm gì? Em còn đang trù ẻo anh ta nữa mà! "
Nhưng khi nãy trong lòng cô có một tia hi vọng người đó là Lục Diệp Bằng.

Không hiểu sao trong đầu cô chưa bao giờ là không nghĩ đến anh.

Cái tên và gương mặt anh luôn xuất hiện trong bộ não của cô thậm chí còn chui vào giấc mơ điều khiển tâm trí của cô.
Lục Diệp Bằng ngồi bên dưới không ngừng nhìn cô bằng ánh mắt như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Lại còn trù ẻo nữa sao?
Tiểu Sơ thở dài.

Cô đi đến ôm Lam Lam rất chặt khẽ nói.
“Hôm nay không có sự hiện diện của cậu.

Mình cũng buồn lắm…!” Rồi Tiểu Sơ kéo Lam Lam ra nhìn thẳng vào ánh mắt của cô tự nhủ " Nhưng không sao… Mình sẽ ổn thôi! "
Nói xong, cô nhìn Lục Diệp Bằng nhưng lại nói cho Lam Lam nghe,anh là Hoắc Thiếu Tiên.
“Hãy chăm sóc cô ấy giúp tôi ……Anh Hoắc”.
Trước khi Tiểu Sơ đi ra khỏi phòng, Lam Lam đã cất tiếng lên trong sự áy náy không làm tròn bổn phận.
" Mình xin lỗi! Đã làm cho cậu buồn vì mình không đến được với ngày hôm nay".

Tiểu Sơ xoay người lại, nhìn Lam Lam với một ánh mắt tràn đầy hi vọng.
“Không! Mình vui lắm! Mình vui khi được làm bạn với cậu và cũng vì sự giúp đỡ của cậu mà mình đã tìm thấy một người có thể lo lắng cho mình… Mình tin mình sẽ hạnh phúc ….Cậu hãy yên tâm”.
Nói xong, Tiểu Sơ lần này đã đi khỏi thật sự.

Trong lòng nói với Lam Lam một câu.
“Mình cũng tin cậu cũng sẽ được hạnh phúc……Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! Lam Lam ơi,cố lên!”
Trong phòng bây giờ chỉ còn hai người đàn ông ở lại với cô.
" Anh Thiếu Tiên! "Lam Lam gọi.
Hoắc Thiếu Tiên nghe vậy không màn đến ánh mắt của Lục Diệp Bằng liền đi tới ngay lập tức trả lời.
" Anh đây! "
Lam Lam đưa hai tay ra, muốn chạm vào người của Hoắc Thiếu Tiên.

Thì Lục Diệp Bằng đứng gần đó, anh liền xô anh ta ra, để thế chỗ cho tay cô chạm vào người của anh.
Lam Lam chạm vào người của Lục Diệp Bằng khẽ cong môi lên nói.
“Hôm nay cánh tay anh hơi to hơn lúc trước rồi thì phải…?”
Lục Diệp Bằng trợn mắt lên, anh liếc thẳng qua Hoắc Thiếu Tiên.

Trong đầu anh suy nghĩ, không lẽ cái tên này lại mặc áo hở tay trước mặt của cô? Nên cô mới biết rõ như vậy
Hoắc Thiếu Tiên ho khan, chỉ biết tránh né ánh mắt của Lục Diệp Bằng.

Anh biết cái tên này đang suy nghĩ lung tung.
"Anh chỉ tập thể dục một chút thôi! "
Lam Lam chỉ “ồ” nhẹ.

Rồi cô đưa tay tìm kiếm cây gậy chỉ đường, bước xuống giường.
Lục Diệp Bằng đi ngoài sau lưng cô, anh chỉ sợ cô sẽ vấp ngã.

Khi thấy cô đã bước vào phòng vệ sinh, anh định đi theo nhưng lại bị Hoắc Thiếu Tiên kéo lại.
"Này…! Muốn nhìn lén con người ta tắm sao? Bi3n thái vừa vừa thôi! " Hoắc Thiếu Tiên lại tiếp tục chọc ghẹo Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng trừng mắt lại.

Đối đáp thẳng tay.
"Có anh thì có! Tôi vào tắm cho vợ tôi không được sao? "
Hoắc Thiếu Tiên nghe xong chỉ biết ôm miệng cười lớn.
"Anh đi vào, cô ấy nghĩ anh là tôi thì anh nghĩ cô ấy sẽ phản ứng như thế nào? "
Lục Diệp Bằng cứng người, gương mặt lúc này hiện lên sự khó chịu vô cùng.
“Nằm mơ đi”.
Hoắc Thiếu Tiên cười ha ha:
" Sao…? Sợ rồi phải không? "
"Đi ra ngoài! " Lục Diệp Bằng liếc xéo Hoắc Thiếu Tiên, rồi đuổi anh ta ra khỏi phòng.
Muốn được thế chỗ anh lần nữa sao? Không có chuyện đó nữa đâu.

Từ giờ vai trò của anh đã trở lại và mãi mãi chỉ thuộc về anh thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.