Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 227: 227: Thử Thách




Cơn hưng phấn trong lòng của Lục Diệp Bằng lập tức cuồn trào lên dữ dội khiến cho bàn tay hư hỏng của anh phải giơ lên sờ soạng vào những chỗ nhạy cảm trên cơ thể của cô.

Lam Lam cảm nhận được cái thứ đang cọ ở dưới bắp đùi của cô,sự cảnh giác trong lòng khiến cô bật cười lớn lập tức đưa tay đẩy anh ra.

"Lần nào gặp em,anh cũng lên cơn là sao…? Anh quả thật là vô dụng đấy!"Giọng điệu của Lam Lam đều mang vẻ chăm chọc anh.

Câu nói của cô khiến Lục Diệp Bằng đứng hình vài giây.

Nhưng là vì câu nói của cô,anh cũng nhận ra có chút đúng.

Anh không hiểu sao, với các cô gái khác thậm chí là những người bạn gái đây trước khi anh gặp cô,anh đều không có cảm giác chiếm hữu như thế này.

Nhưng đối với cô, trái tim của anh luôn có cái gì đó khao khát cháy bỏng muốn cô thuộc về anh.

Mỗi khi nhìn thấy cô,anh hận là không thể giam cầm cô ở trong lòng và luôn muốn công khai thể hiện trước mặt mọi người cô là của anh… Người con gái này chính là vợ của anh, là thuộc quyền sở hữu của anh.

Không một ai có thể đến gần cô mà không có sự cho phép của anh.

Lam Lam không nhìn anh nữa, cô liền ngồi dậy lấy một chiếc khăn tay bên cạnh lên lau miệng.

Rồi một lúc sau, cô mới nhìn anh cẩn trọng lên tiếng.

“Việc bốc thăm khi nãy,em thấy có lợi cho anh hơn là cho em”.

Lục Diệp Bằng trầm mặc.

Lam Lam bước xuống bàn,đứng ở dưới đối diện với anh.

“Anh muốn em quay trở về làm vợ của anh cũng được…Nhưng em có một thử thách dành cho anh”.

"Thử thách…?"Lục Diệp Bằng cau mày lại.

Lam Lam gật đầu.

“Anh có thể yêu cầu em rút thăm thì em cũng có thể yêu cầu đặt thử thách cho anh… Vậy anh chấp nhận thử thách của em không?”
"Anh chấp nhận…!"Lục Diệp Bằng không suy nghĩ gì hết liền gật đầu ngay lập tức.

Miễn là cô không rời khỏi anh thì chuyện gì anh cũng có thể chấp nhận.

Lam Lam mỉm cười, đưa tay choàng qua cổ nép vào lòng của anh nhẹ nhàng nói.

"Em cho anh thời gian là một tháng…Anh phải tìm cách nào đó để em chủ động về bên cạnh anh mà không hề có sự cưỡng ép và hâm dọa của anh.

Đặc biệt,anh không nên dùng An Nhiên hoặc là đoạn phim nóng hôm trước uy hiếp em phải nghe lời của anh.

Em là cần sự tình yêu chân thành từ anh, sự tự nguyện của em sẽ giúp chúng ta rất nhiều…Bao gồm là mẹ của em nữa ".

Nghe xong, Lục Diệp Bằng chợt suy nghĩ,anh không nghĩ Lam Lam lại đi một bài khó cho anh đến như vậy.

Quả thật để cô tự nguyện trở về bên cạnh anh, cũng không khó mà cũng không dễ.

Ai biết được giữa đường cái cô gái này có giở trò chơi xấu anh không?

Thấy anh không hồi đáp gì hết,Lam Lam căng thẳng ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào nét mặt cương nghị của anh.

Với đôi mắt đen láy ấy đang trừng mắt nhìn cô đã làm cho cô có chút lo lắng liền đưa tay chạm vào mặt của anh,cắn môi hỏi.

"Anh … Có đồng ý không?Anh sẽ chấp nhận thử thách của em chứ!"Cô rất dè dặt hỏi anh, vì cô sợ anh sẽ sinh ra chán nản mà bỏ cuộc không theo đuổi cô nữa.

Bàn tay của Lục Diệp Bằng khẽ luồn xuống dưới chạm đến ngay khe đầu gối, rồi sau đó nhấc bổng cô lên.

Lam Lam hoảng sợ liền cau cổ anh.

“Anh làm gì vậy?”
Cái tên này lại lên cơn nữa à!
Sự gần gũi khiến cả hai đều có thể nghe tiếng đập nhịp tim của nhau.

Lục Diệp Bằng liền xoay cô vài vòng, rồi nói.

“Em thích sao thì tùy…Nhưng không được chơi ăn gian”
Lam Lam vừa chống mặt vừa nghe anh như vậy càng khiến cô muốn ngất đi.

Người đàn ông này ở đâu học cái thói nói cô chơi ăn gian hết lần này đến lần khác vậy.

Trước giờ cô có chọc ghẹo gì anh đâu, đều là anh lừa cô hết mà.

Xoay được vài vòng,Lục Diệp Bằng liền ngừng lại ngẩng mặt lên nhìn cô với ánh mắt đa sầu đa cảm.

Lam Lam nhìn biểu hiện của anh như vậy, trong lòng có chút lo lắng.

Lam Lam cụp mắt xuống nhìn anh, khẽ hỏi.

“Anh dẫn em đến nơi này để làm gì?”
Trái tim của Lục Diệp Bằng lúc này đập rất mạnh.

Nhìn thấy người con gái anh yêu đã hoàn toàn khỏi bệnh,anh thật sự rất vui mừng,anh chỉ sợ khối u não của cô sẽ để lại di chứng gì đó mà sẽ khiến cô quên đi cả anh.

Anh rất sợ điều đó sẽ xảy ra.

Lục Diệp Bằng khẽ cười,anh úp mặt vào ngực của cô, nhẹ nhàng trả lời.

“Vì cho em gặp một người quan trọng trong cuộc đời của anh”.

Lam Lam kinh ngạc, có chút nghi hoặc.

Người quan trọng của cuộc đời anh sao? Ai mà có thể đối với anh còn quan trọng hơn cả cô và An Nhiên.

Không lẽ anh thật sự có người phụ nữ khác.

Nếu vậy còn dẫn cô đến đây để làm gì nữa.

Thấy cô không trả lời, Lục Diệp Bằng liền ngẩng đầu lên nhìn cô.

Nhìn vào nét mặt luôn đa nghi của cô anh đã biết cô đang suy nghĩ cái gì trong đầu rồi.

Lục Diệp Bằng lườm liếc cô rồi nhanh chóng đưa một bàn tay ra liền răng đe phát lên mông của cô một cái.


Lam Lam giựt mình vội vàng kéo suy nghĩ trong đầu về, rồi cúi đầu xuống nhăn mặt nhìn anh
"Lại suy nghĩ lung tung…"Lục Diệp Bằng trừng mắt nhìn cô.

“Cốc… cốc…”
Lam Lam vừa định lên tiếng phản bác lại anh thì bất ngờ tiếng gõ cửa từ bên ngoài đột nhiên vang lên.

Lam Lam sững sốt nhìn ra cửa.

Là ai vậy…? Rõ ràng cô nhớ hôm qua đâu có người nào trong nhà đâu.

Không lẽ người bên ngoài là người quan trọng mà anh đã nhắc đến.

Đang trong phút giây thật bối rối, thì cô đã nghe Lục Diệp Bằng đã lên tiếng mời người bên ngoài bước vào.

Cánh cửa được mở ra nhanh chóng.

Nhìn thấy gương mặt của người đó,Lam Lam đã hoàn toàn kinh ngạc đứng hình vài giây.

Cô cứ tưởng sẽ là một người phụ nữ bằng tuổi cô hoặc nhỏ tuổi hơn cô và có thể là sẽ xinh đẹp hơn cô gấp mấy lần.

Nhưng Lam Lam thật sự không thể ngờ người bước vào là một người phụ nữ trung niên, có lẽ trạc tuổi với mẹ của cô.

Thân hình bà ta còn có phần hơi mũm mĩm, gương mặt thì rất phúc hậu, bà bước vào còn mang theo một nụ cười rất thân thiện và ấm áp khi nhìn anh và cô.

"Cậu chủ, cô chủ…! Tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi!"Bà nhìn hai người dịu dàng lên tiếng.

Lục Diệp Bằng vẫn ôm chặt Lam Lam trên cánh tay của mình,anh đưa mắt nhìn ra người phụ nữ bên ngoài,sau đó giới thiệu với cô.

“Đây là Thím Ân, một người thân của anh…”
Thím Ân sải bước chân đi tới, nhìn Lam Lam mỉm cười thật tươi.

“Cô chủ thật sự rất xinh đẹp,cậu chủ của tôi thật là khéo chọn mới có thể lấy cô làm vợ”
Lam Lam đờ đẫn vài giây rồi cô liền cúi đầu nói với Lục Diệp Bằng là thả cô xuống.

Lục Diệp Bằng lập tức nghe theo buông cô xuống.

Lam Lam chợt suy nghĩ trong đầu, cô không ngừng tự hỏi trong lòng.

Người phụ nữ có liên quan gì đến anh.

Một lát sau,Lục Diệp Bằng hiểu ánh mắt của cô,anh không do dự lập tức lên tiếng giải thích.

" Đây là người đã chăm sóc anh từ nhỏ, bà đã thay mặt mẹ của anh làm những chuyện mà một người mẹ nên làm,khi mẹ của anh đã không còn trên đời này nữa!"
Nghe anh nói,Lam Lam giựt mình.

Anh biết rồi sao?
Không lẽ anh biết, cô đã biết anh không phải là con ruột của người mà cô đã gọi là mẹ chồng trước đó.

Lục Diệp Bằng hiểu được sự ngạc nhiên trong ánh mắt của cô.


Anh không chừng chờ liền nắm lấy tay cô đi đến một căn phòng nằm trên cùng.

Vừa bước vào,Lam Lam liền cảm nhận có một cơn ớn lạnh xẹt ngang qua từ sau gáy của cô.

Sau một hồi đi theo anh, cô đã thấy một bàn thờ được để ở trên là một chiếc bài vị được khắc một cái tên cùng với một tấm ảnh của một người phụ nữ có một gương mặt xinh đẹp và những đồ cúng được trang trí vô cùng trang nghiêm.

Lam Lam mở hai mắt to lên.

Cô nhận ra người này.

Chẳng phải đây là mẹ ruột của anh sao? Cô đã từng được bà nội cho xem hình ảnh của mẹ anh.

Lục Diệp Bằng đưa ánh mắt đầy nhẹ lòng nhìn lên trên tấm hình mẹ của mình, khẽ nói.

“Mẹ! Hôm nay là ngày giỗ của mẹ,con đã dẫn người con gái mà con yêu nhất đến đây gặp mẹ rồi!Con chắc chắn mẹ sẽ vui khi nhìn thấy cô ấy”.

Anh vừa nói vừa nhìn qua Lam Lam “Cô ấy đã là vợ và đã là mẹ của con gái con.

Hôn nhân của chúng con đã bắt đầu rất chớp nhoáng, nhưng con đã xác định rồi, người con gái này sẽ đi cùng với con hết quãng đường còn lại.


Trái tim của Lam Lam không ngừng xúc động lên vì câu nói của anh.

Vậy đây chính là người mà anh đã nhắc đến mà anh còn nói với trước mặt mẹ của anh ….

Cô là người anh yêu,còn hứa sẽ cùng cô đi suốt cuộc đời này.

Một sự hạnh phúc được lắp đầy,hiện lên trên gương mặt của cô.

Anh dẫn cô đến đây là muốn cô gặp mẹ của anh.

Lục Diệp Bằng nắm chặt tay Lam Lam,anh khẽ thở dài.

“Vợ của con có một ánh mắt và nụ cười rất giống mẹ.

Nhưng tính tình thì hoàn toàn trái ngược.


Lam Lam nghe vậy liền trừng mắt với anh.

Anh nói vậy là có ý gì chứ?
Lục Diệp Bằng nhìn cô khẽ cười, rồi nói tiếp.

“Cô ấy đã giao cho con một thử thách, nếu mẹ có linh thiêng thì hãy phù hộ cho con dâu của mẹ đừng có nữa đường lại thay đổi ý định”.

"Này…“Lam Lam khẽ nhíu mày " Anh dám nói xấu em trước mặt của mẹ sao?”
Lam Lam liền quay đầu lại nhìn mẹ của anh chợt nhanh miệng kể tội.

“Mẹ ở dưới nhớ phù hộ cho con đừng để con trai của mẹ ăn hiếp nữa.

Anh ấy suốt ngày chỉ biết hâm doạ chọc ghẹo con thôi!”
"Anh chọc em cái gì?"Lục Diệp Bằng khẽ véo má của cô.

"Đấy…Anh đang ức hiếp em đấy!"Cô bực mình kéo mạnh tay anh ra.

Biết ngay là cái tên này lại ức hiếp cô nữa.

Ở trước mặt mẹ mà anh còn làm như vậy, thì thử hỏi khi nãy mà Thím Ân mà không vào chắc cô lại bị cái tên này ăn thịt rồi.

Lam Lam tự lẩm bẩm trong lòng.


Lục Diệp Bằng nhìn gương mặt giận dỗi của cô,anh bèn xoa đầu, buông nhẹ ra một câu làm cho cô khá là vui vẻ.

“Anh thương em còn không hết nữa ở đó mà anh ăn hiếp em”.

Lam Lam tròn xoe đôi mắt ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trái tim lại thao thức đập mạnh lên vì người đàn ông này thêm một lần nữa.

Lục Diệp Bằng lại quay đầu lại nhìn mẹ của mình nói thêm.

“Đáng lý con cũng định dẫn thêm An Nhiên theo để cho con bé gặp mẹ.

Nhưng vì vợ con quá cứng đầu,con sợ dẫn theo con bé sẽ làm lộ ra chuyện của con… Để năm sau,con xin hứa năm sau con sẽ dẫn vợ và con gái,con trai của con qua đây”.

Lam Lam nghe xong chợt sững sờ.

Con trai…Anh có con trai sao?
Chẳng phải A Vĩ không phải là con của anh sao? Hay cái tên này lại có con riêng bên ngoài rồi!
Nét mặt của Lam Lam trở nên giận dữ, đến nỗi Lục Diệp Bằng đứng bên cạnh cũng liền nhận ra.

Không đợi anh nói gì hết, Lam Lam đã nhanh chóng lên tiếng chất vấn.

“Có phải khi tôi đi hai năm,anh đã ra ngoài lén lút ăn vụng rồi còn có thêm con trai.

Lục Diệp Bằng,anh thật quá đáng.

Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”
Dứt lời, cô muốn bỏ ra ngoài.

Thì Lục Diệp Bằng lại kéo cô lại,anh ôm cô từ phía sau.

Lục Diệp Bằng bật lên một nụ cười lớn, khẽ nói.

“Em tưởng anh ra ngoài ăn vụng sao?Đồ ngốc này,anh có muốn cũng không yên với anh trai của em đâu”.

"Anh nói vậy là sao?"Lam Lam trừng mắt lườm anh.

Lục Diệp Bằng thở dài, cúi đầu hôn lên gương mặt của cô rồi trả lời.

“Hai năm qua, có biết bao nhiêu con gái bu xu quanh anh đều bị người anh trai yêu dấu của em đánh đuổi đi hết.

Hạo Thiên quả thật rất thương em đấy!”
Trước đây anh không hề biết tình cảm của hai anh em này lại tốt đến như vậy.

Hạo Thiên luôn nhắc nhở anh rất nhiều,mỗi khi anh ra đường.

Có lẽ anh ta sợ anh sẽ quên đi em gái của anh ta.

Vậy mà mỗi lần hai người gặp nhau,anh lại là người đầu tiên đem cô ra làm chủ đề để nói chuyện.

Anh cảm thấy cuộc đời của anh, sẽ không bao giờ có thể quên được cô.

Cô là người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời của anh.

Nếu không có cô,anh cũng không biết mình có còn sống đến tận bây giờ hay không nữa.

Anh vẫn luôn nghi nhớ ai là người đỡ phát đạn đó cho anh.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.