Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 278: 278: Cô Không Phải Là Người Có Thai




Tối đến, không khí cũng trở nên mát mẻ.
Khi Lam Lam về nhà cũng đã hơn tám giờ tối.Trước khi vào nhà, cô đã nhìn thấy xe của Lục Diệp Bằng và đã biết anh đã về nhà từ rất sớm.
Nét mặt cô hoàn toàn trở nên vô tâm.Ngay thời điểm này, cô nhất định không nên để ý đến anh,cho dù anh có nói gì cô cũng không nên làm phiền đến anh.
Để cho anh chuyên tâm lo chuyện công ty của mình.
Lam Lam vừa bước vào phòng đã liền khóa trái cửa phòng lại, cô nhanh chóng buông bỏ hết tất cả liền đi vào phòng tắm.
Bên kia,Lục Diệp Bằng rất nhạy bén đã đánh hơi được cô đã về.Thấy cô đã đi vào phòng,anh bèn mở cửa phòng mình ra liền đi qua phòng của cô.
Nhưng lúc này, căn phòng lại bị cô khóa trái khiến tâm tình anh không được vui.
Lục Diệp Bằng suy nghĩ một hồi,anh liền quay người bước xuống nhà lấy chìa khóa dự bị rồi lại quay người trở lên phòng của cô.
Chỉ trong lát,anh đã vào được phòng của cô.
Lục Diệp Bằng nhìn thấy chiếc túi xách của cô đang nằm trên giường.

Bản tính đa nghi bắt đầu trỗi dậy,anh lập tức tiến lại, kiểm tra túi xách của cô.
Mọi thứ đều bình thường cho đến khi anh thấy một thứ khiến chết sững ngay tại chỗ.
Đó là que thử thai.
Trong đầu nhảy lên nhiều sự nghi vấn.Nhưng chỉ sau vài giây nụ cười hạnh phúc của anh bất chợt nở rộ lên.
"Không lẽ cô ấy đã mang thai rồi sao? Anh đã được làm ba một lần nữa rồi có phải không?"
Nét mặt Lục Diệp Bằng vui sướng như đi trẩy hội,anh thật sự muốn hét lên vào lúc này.
Có lẽ vì cô đã mang thai cho nên hôm trước cô đã không cho anh động vào người mình.Vậy là anh lại trách lầm cô nữa rồi!
Ánh mắt ngập tràn sự hạnh phúc ngước nhìn lên cánh cửa phòng tắm.Có phải đây là bất ngờ dành cho anh mà trước đây cô từng đề cập đến không?
Chắc có lẽ vì chuyện hôm trước, cô giận anh mà không chịu nói với anh.
Anh thật là hồ đồ! Đã hiểu lầm cô.

Đúng là lỗi của anh hết, tại anh hết.
Ngay lúc Lục Diệp Bằng đang cảm thấy áy náy với cô thì cánh cửa phòng tắm đã mở ra.
Sau cùng là một người con gái khiến anh ngày đêm nhớ nhung liền bước ra.
Trong phút chốc,Lục Diệp Bằng có hơi lúng túng anh không suy nghĩ nhiều liền nằm lên trên giường kéo chăn trùm lên cả nguyên người mình lại.
Nằm bên trong,anh vẫn cảm nhận được cơ thể của vợ anh khi tắm xong, nó mịn màng ra làm sao, mùi hương của vị sữa tắm mà cô thường dùng khiến anh có chút rạo rực trong lòng....!Ngay phút giây này đây, anh thật sự muốn lao ra ngoài và ôm cô vào lòng, để thỏa mãn những ngày qua trong đầu anh không ngừng nhớ cô.
Reng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lục Diệp Bằng liền nói thầm trong bụng: Ai mà giờ này còn điện thoại cho cô nữa vậy!
Lam Lam nhanh chóng bắt máy.
Lục Diệp Bằng trong chăn liền vảnh lỗ tai lên nghe.
Anh đang nghe cô nói.
"Ừ...! Ngày mai em và A Mẫn sẽ đến bệnh viện khám, nhưng em nghĩ là có rồi đó chị, đã trễ hơn một tuần rồi....!Chịu chứng này em rất chắc chắn...Ừm....!Vâng ạ! Mai gặp....Em chào chị"
Lục Diệp Bằng nghe rõ từng chữ từng lời nói của Lam Lam, chẳng hiểu sao hôm nay khi anh nghe giọng nói của cô lại ngọt đến như thế!
Vậy là đúng rồi! Cô đã thật sự mang thai.Người vừa rồi, chắc chắn là Thi Thi rồi!
Dứt cuộc gọi,Lam Lam thoa nhẹ lớp kem dưỡng da, rồi sau đó cô liền đi đến tắt đèn chuẩn bị trèo lên giường ngủ.
Đèn được tắt đã khiến Lam Lam không hoài nghi về sự xuất hiện của anh.
Khi Lam Lam nằm xuống giường, luôn theo thói quen lấy chăn đắp lên người.
Thấy vậy,Lục Diệp Bằng cẩn thận lùi ra một chút tránh làm cho cô giựt mình.
Có lẽ ngày hôm nay, Lam Lam khá mệt mỏi nên chưa đầy hai phút cô đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc này,Lục Diệp Bằng nghe tiếng thở đều đều của cô thì anh biết cô đã ngủ rồi,anh liền thở phào nhẹ nhõm,mở chăn trên đầu ra.
Anh đưa mắt qua nhìn Lam Lam.
Tim bắt đầu đập mạnh.Người con gái này lúc nào ngủ cũng trong thật là đáng yêu.

Gương mặt Lục Diệp Bằng tràn đầy hạnh phúc,anh rướn người lại gần khuôn mặt của cô, không nhịn được liền bất giác cúi đầu xuống hôn lên môi của người con gái này một nụ hôn nồng nhiệt.
Bàn tay anh đặt lên bụng cô, như đang kiểm tra thiên thần bên trong có đang quấy rầy đến bảo bối của anh đang ngủ hay không?
Nhưng cho đến khi Lục Diệp Bằng mở mắt ra nhìn thẳng vào gương mặt của cô, thì anh liền giật bắn mình lên vì anh không biết từ lúc nào Lam Lam đã tỉnh dậy và đang mở mắt tròn xoe nhìn anh.
Ánh sáng trong phòng yếu ớt phản chiếu trên gương mặt anh tuấn của anh, người đàn ông luôn làm cho cô phải đau lòng mỗi khi nghĩ đến anh.Trong phòng im lặng đến nỗi chỉ còn nghe tiếng thở hỗn hển của đối phương.
Ngay giây phút Lục Diệp Bằng định rời khỏi đôi môi của Lam Lam.Cô đã đưa tay lên ôm chặt lấy anh, tiếp tục nụ hôn nồng cháy vẫn còn đang dang dở khi nãy.
Lam Lam chủ động bám chặt vào anh,Lục Diệp Bằng cũng không thua kém gì cô,sau khi định thần được vài giây anh đã hòa vào quắn quýt bên cạnh cô trên tại chiếc giường mềm mại.
Cả hai cùng say sưa trong nụ hôn của nhau,cho đến một lúc.....!Lục Diệp Bằng đã bắt đầu có sự khao khát muốn tiến thêm một bước,khi bàn tay anh từ lúc nào đã luồn vào trong váy của cô thì lúc này Lam Lam mới thật sự ý thức được.
Lam Lam mở mắt ra, không nghĩ ngợi liền đưa tay xô thẳng anh ra, lập tức ngồi dậy.
Hành động quá nhanh, làm Lục Diệp Bằng đã mất thăng bằng một chút, xém một chút là anh đã lọt ngay xuống giường.
Lục Diệp Bằng bày bộ mặt khó hiểu nhìn cô.
"Bà xã!" Anh dịu dàng gọi cô như thể hai người chưa từng có cuộc chiến nào xảy ra.
Lam Lam thở hỗn hển nhìn anh, khẽ hỏi.
"Anh vào đây làm gì?"
"Em sao vậy? Anh vào đây với em mà!" Lục Diệp Bằng nói xong,cố ý tiến sát lại gần cô.

Lam Lam cố tỏ ra bình tĩnh, cô khẽ nhếch môi sau đó lập tức đứng lên tránh né anh.
"Tôi có quyền hạn được ở bên Chủ Tịch sao? Đây là phòng của tôi, Chủ Tịch làm như vậy là xâm phạm quyền riêng tư của tôi rồi, Chủ Tịch có hiểu không?"
Nét mặt của Lục Diệp Bằng trở nên khó coi khi nghe cô nói xong, một nụ cười đầy sự bất lực bất giác hiện lên.
"Bà xã! Lúc đó anh chỉ nói như vậy thôi,anh không hề có ý đó ".
"Anh có đó.....! Tôi sẽ nghe lời của anh, từ nay sẽ giữ khoảng cách với anh"
"Lam Lam....!" Lục Diệp Bằng đã hoàn toàn không thể giữ được bình tĩnh quát lớn tên cô.

Nhưng Lam Lam không hề sợ, cô cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của anh giận dữ đáp thẳng thừng.
"Anh đừng có lớn tiếng với tôi.Anh tưởng tôi dễ bị anh ức hiếp như ngày xưa nữa sao?"
Lam Lam giận đến nỗi cả gương mặt đều đỏ lên,tay chân cũng run rẩy lên từng hồi.
Lục Diệp Bằng nhìn thấy như vậy thì trong lòng hoảng sợ khiếp vía,anh sợ mình sẽ chọc giận cô rồi ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng thì không nên.
Lục Diệp Bằng lo lắng, lập tức từ trên giường tiến bước lại cố gắng khuyên bảo cô.
"Em đừng giận, hãy bình tĩnh lại....Em đang mang thai,đừng làm ảnh hưởng đến con chúng ta"
Nghe anh nói,Lam Lam có chút không hiểu.
"Cái gì...? Ai mang thai....".


"Thì em đang mang thai chứ ai ".Lục Diệp Bằng vừa trả lời vừa đưa tay xoa bụng của cô.
Lam Lam chợt suy nghĩ.Dường như Lục Diệp Bằng đang hiểu lầm cái gì đó rồi,cô có phải là người mang thai đâu.
Lúc này,Lam Lam kéo bàn tay Lục Diệp Bằng đang đặt trên bụng của cô ra, cô đưa ánh mắt khẩn trương nhìn anh.
"Anh đừng nói....!Là anh đang nghĩ tôi đang mang thai..."
Lục Diệp Bằng không suy nghĩ gật đầu chắc nịch.
"Chẳng phải em mua que thử thai về thử sao....Còn nữa, khi nãy em cũng điện thoại chắc chắn là mình đã có thai rồi mà!"
Nghe xong,Lam Lam liền đưa tay đập trán,trong lòng như muốn nổi điên với người đàn ông này.Đã phòng cô không xin phép, còn tự tiện lục lọi đồ đạc của cô nữa.
Lục Diệp Bằng cười cười, cúi đầu hôn lên môi của cô nói với vẻ phấn khích.
"Vậy anh lại được làm ba rồi phải không? Chúng ta lại có con với nhau nữa rồi!"
Nhìn dáng vẻ của anh như một đứa con nít, làm cho Lam Lam đã có một khoảnh khắc nào đó muốn phì cười ra bên ngoài nhưng cô phải cố gắng kiềm chế lại, đưa ra một câu nói liền dập tắt sự vui vẻ trên gương mặt cậu anh.
"Anh đã thật sự hiểu lầm rồi.....! Tôi không hề mang thai".
Nét mặt của Lục Diệp Bằng khi nghe cô nói xong đã hoàn toàn trở nên sượng ngắt, như có ai đó tạt vào gáo nước lạnh vào trong gương mặt đẹp trai của anh.
Lam Lam cười lạnh, lùi lại một bước buông nhẹ ra một câu nói có chút xa cách.
"Chủ Tịch đừng mơ mộng xa như thế chứ! Người như tôi có thể nào mang thai với Chủ Tịch sao?"
Lục Diệp Bằng không tin,anh vẫn ninh ninh cô đã có thai nhưng vì trong lòng vẫn còn giận anh nên đang cố ý lừa anh.

"Bà xã! Em đừng như vậy với anh nữa.Anh biết là anh sai,anh không nên nói những lời đó với em...Nhưng bây giờ em hãy suy nghĩ cho con chúng ta mà tha thứ cho anh một lần này thôi có được không.....Anh xin hứa lần sau sẽ không bao giờ phạm phải nữa!"
Lam Lam không nhịn được cười, cô bật cười lớn.Sau đó ngồi lên trên giường chéo chân lại,khoanh tay ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Chủ Tịch cũng có ngày này nữa sao? Tôi đang nói thật mà, tôi không hề có thai với Chủ Tịch".
"Em nói như vậy là sao?" Lúc này,Lục Diệp Bằng đã có chút nghi ngờ những lời cô nói từ nãy giờ là hoàn toàn sự thật.
Lam Lam khẽ nhếch môi, đưa tay nắm lấy tay anh ngồi xuống bên cạnh cô.Lam Lam bắt đầu hành động những động tác quyến rũ anh.
Cô từ từ ngồi lên người anh,bàn tay di chuyển chạm vào yết hầu của anh, nhìn anh bằng một ánh mắt đầy sự gợi tình.
"Nhìn nét mặt Chủ Tịch như vậy! Đừng nói với tôi, là Chủ Tịch đang muốn tôi mang thai với ngài sao?"
Lục Diệp Bằng bực bội kéo cô ra,anh trực tiếp cắn mạnh vào cổ của cô như một sự trừng phạt.
"Nếu em còn gọi anh là Chủ Tịch nữa, thì đừng mong anh sẽ buông tha cho em tối hôm nay....nếu như em nói em thật sự không có thai".
Bàn tay của anh cũng nhanh chóng phủ lên bầu ng ực của cô đang được chiếc váy ngủ bảo vệ.
Có lẽ Lam Lam đã quen với sự tiếp xúc với anh từ lâu,cho nên cô cũng không ngần ngại mà cho bàn tay của anh làm càn lên thân thể của mình.
Ngay sau đó cô đưa tay đẩy mạnh cơ thể của anh xuống giường.
Nhưng Lục Diệp Bằng cũng không phải dạng vừa,anh vừa ngã nhưng bàn tay vẫn luôn ôm chặt lấy cô cùng anh ngã theo.
Lam Lam đè lên người anh, ánh mắt chứa đựng sự trả thù đang nhen nhóm trong lòng của cô.
Lục Diệp Bằng cười lớn.
"Nếu như em có ý muốn làm hòa với anh ta thì anh sẽ chấp nhận lời xin lỗi của em.....! Em đã lỡ không mang thai thì cũng không sao cả....Đêm nay anh sẽ cố gắng dồn hết tinh khí vào người em, nhất định em sẽ mang thai nhanh thôi!"
Lam Lam nghe xong, ánh mắt ngập tràn sự căm phẫn muốn đánh vào gương mặt hóng hách của anh cho một trận.Anh nói sao....? Cô mà xin lỗi anh sao?
Cái tên này! Có khi nào làm việc nhiều đến nỗi điên rồi không?
Nhân lúc anh đang cười khoái chí như thế,Lam Lam đã nhanh chóng bật người ngồi dậy.Cô vẫn nằm ở trên anh,hai tay kèm chặt hai tay của anh.Trong đầu cô một suy nghĩ đen tối muốn chọc ghẹo d*c vọng của anh.
Đầu gối của cô lúc này giơ từ từ lên, nhẹ nhành ma xác với người anh em to lớn đang núp vào trong chiếc quần của anh.
Chưa đầy một giây sau, cô đã nghe tiếng th ở dốc nặng nhọc của người đàn ông này, tâm tình cô có một vui sướng nhẹ.
"Sao vậy Chủ Tịch! Anh nói tôi phải xin lỗi anh sao.....!Vì chuyện gì chứ?".
Lục Diệp Bằng hít một hơi thật sâu, bụng co thắt dữ dội.
"Em làm gì thì tự em biết.....Nhưng bây giờ em phải cho anh...Anh chịu hết nổi rồi!" Giọng điệu của anh gần như đứt quãng,anh chỉ biết ngay bây giờ anh đang rất cần cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.