Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Chương 18



Jun cười lắc đầu bó tay…

- Thôi ăn nhanh đi

Nhờ Jun nhắc nó mới nhớ đang đói… ăn ko chút ý tứ, nó ngoằm 1 miếng to nhai ngấu ngiến ko kiên dè trước 1 người đàn ông lịch lãm mà hàng tá cô gái mong mà chẳng đc… Nó ăn ngon lành, tay bóc khoai tây chấm tương bỏ vào miệng nhai nhòm nhàm…

- Trông cô ăn ngon quá nhỉ – Jun nhìn nó ăn mà hóa đá, miệng cứng như trác xi măng

- Ưm… ngon lắm… – Nói xong tiện tay bóc miếng khoai chấm tương đưa cho Jun cười toe toét

Anh nhìn nó ngây ngốc, miệng há vô thức để nó đút khoai vào miệng, cảm giác thân thuộc và ấm áp ko giống như bữa tối 1 mình mỗi ngày anh phải trải qua…

Ăn xong 2 người bước ra trước bao ánh mắt ngưỡng mộ, ganh tị…

- Jun…Jun… – Nó kéo giật giật tay áo Jun

- Hửm – Thấy nó kéo kéo tay như đứa trẻ đang vòi vĩnh Jun nhìn nó ngạc nhiên

- Uhm…tui…tui… tui ăn kem đc ko – Nó ngập ngừng chỉ tay về tủ kem phía tạp hóa bên cạnh

- Cô muốn ăn kem hả? – Jun hỏi lại như người lớn đang trông chừng trẻ con

- Ừ – Nó rạng rỡ nhìn Jun như con nít đc cho quà

Anh lắc đầu cười đi theo sau nó đến tạp hóa… nó hì hục chúi mũi vào tủ kem đủ loại đang bày bán… Jun nheo mắt cười ngắm nhìn nó, bất giác tay anh cầm lấy tờ báo để trên quầy bên cạnh mình…

Jun khựng người, mắt mở to, mắt anh càng ngày càng căng lên,môi mấp mấy, răng nghiến vào nhau, tay siết tờ báo như muốn xé nát nó ra…

- Anh sao vậy? – Nó miệng mút kem hỏi Jun

Anh nhìn nó lòng sọc giận dữ… thảy tiền lên quày tính tiền tạp hóa, anh lôi nó đi thô bạo…nó ko hiểu chuyện gì đã xảy ra…

- Ê ê!!! Còn tiền thối kìa – Nó bị lôi xềnh xệch hét vô tác dụng

Mặt Jun sa sầm xám xịt, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó, mọi người trong công ty vừa chạm phải ánh mắt chim ưng sắc như dao cạo liền cuối đầu chăm chú làm việc của mình… vì họ rành boss nhà họ quá mà…

- Có chuyện gì vậy? buông tôi ra – Nó vùng vằng Jun ra khi cả 2 vào phòng làm việc của Jun

- Giải thích cho tôi cái này – Jun nói và chìa tờ báo ra trước mặt nó

Mắt nó mở hết đát thiếu điều mún lọt tròng, miệng ngoác ra kinh ngạc… Trên trang nhất tờ báo là hình nó và Ken với tiêu đề “Ken và người bạn gái bí mật”…

- Hắn ta là gã hôm qua đưa cô vê phải ko? – Jun gằm từng tiếng đáng sợ

Nó run ớn lạnh khi nhìn thấy khuôn mặt và ánh mắt âm u của Jun…Nuốt nước bọt, nó gật đầu…

- Cô ko có gì để nói với tôi sao? – Jun nhìn thẳng vào mắt nó tóe lửa

Nó ngân ngấn nước mắt sắp khóc…

- Mau nói đi – Jun nắm lấy vai nó lay mạnh

- Hjk hjk…huhuhuhu… anh để …từ từ…tôi… tôi nói cho anh nghe – Nó mếu máo khóc

Jun giật mình khi nhận ra hành động quá mức của mình vội buông nó ra…

- Được rồi, cô nói đi…

Nó ngồi xuống ghế và bắt đầu kể lại việc nó gặp Ken, kí hợp đồng osin và nguyên nhân hiện trạng tờ báo… Jun nghe đến đâu, tay nắm siết chặt tới đó, gân xanh gân đỏ thi nhau nổi lên, mắt vằn đỏ, răng nghiến nghe ken két…

- Sao cô ngốc quá vậy hả? – Jun hét lên vang dội có cảm tưởng xuyên suốt 10 lầu trong công ty đều nghe đc hết, còn nhân viên bên ngoài bất giác lạnh xương sống rùng mình co quắt lại

Nó sợ hãi khóc nức nở…

- Tôi làm gì chứ? Sao lạ mắng tôi …huhuhuhuhuhuhu

Jun giận lắm, nhưng xét lại nó đúng thật, dù gì cũng ko phải lỗi của nó, là tên chết bằm kia cả… Jun nắm chặt tay thành quả đấm, buông người thả lên ghế, tay bóp thái dương thở dài…

Nó khóc, ngồi nhìn Jun 1 hồi lâu, thấy anh cứ nhắm mắt như đang suy nghĩ gì đó…cứ thế… nó liu diu nhìn 1 hồi ngủ gục trên bàn lúc nào ko hay… Jun mở mắt ra thì thấy nó đã ngủ say, lắc đầu kêu khổ, anh đỡ nó nằm xuống ghế so pha, lấy áo khoác đáp lên cho nó…

Cũng may phòng kín chỉ có 2 người, nếu ko ai bắt gặp cảnh này chắc phải chết đứng như Từ Hải mất bởi người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng, sống bằng công việc như anh lại có hành động dịu dàng và ân cần đến vậy sao?

Nó thiếp đi ko biết ngủ đã bao lâu… bỗng…

…Ring…Ring…Ring…

Nó nhíu mày cựa người rồi từ từ mở mắt…

…Ring…Ring…Ring…

Hồi chuông lần thứ 2 vang lên khiến nó tỉnh hẳn… luống cuống loay hoay mò mẫm chiếc điện thoại…

- Cô biết mấy giờ rồi chưa hả? Cô đang ở đâu – Ken hét lên chói tai

Nó nhăn mặt đưa điện thoại xa lổ tai cả 1 dang tay mà vẫn còn nghe rõ mồn một từng lời Ken…Nó đưa tay xem đồng hồ “Á!!! 5h30 rồi sao?”

- Xin lỗi, tui tới liền – Nó xìu giọng ăn năn

Mọi hành động nãy giờ của nó đã thau hết vào đáy mắt 1 người… Jun ngồi trên ghế làm việc, 1 tay chóng lấy cằm, 1 tay gõ nhịp trên bàn, sắc mặt lạnh băng, đô mắt xám đen tối sầm, hỏa khí âm ỉ bóc lên ngùn ngụt… Trông anh lúc này như 1 tổng tài hắc ám, 1 đại ma vương đang tức giận…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.