Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Chương 37



- Uhm…

- Boo… con tỉnh lại đi, mẹ đây – Mẹ nó lo lắng nắm tay nó khóc ròng

Nghe tiếng nói trầm ấm quen thuộc, nó nheo mắt hi hí mở ra… 1 cơn đau buốt tê rần chạy từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân… khó khăn lắm nó mới cố mở đc 2 mắt…

- Mẹ… – Đôi môi khô ráp khó khăn thều thào

- Ừ!!! Mẹ đây con – mama nó mừng rỡ siết lấy bàn tay

- Con muốn uống nước

- Đc…đc… đợi mẹ – mẹ nó vui mừng chạy đi xuống bếp

Nó mông lung cựa người… bên má cũng đã bớt sưng… nhưng vẫn truyền đến cảm giác đau buốt…

- Nước đây… – Mẹ nó nhẹ đỡ nó lên, cẩn thận cho nó uống từng ngụm

- Mẹ… Con ngủ bao lâu rồi?

- Con ngủ gần 2 ngày rồi, con làm mẹ lo quá, có chuyện gì xảy ra vậy?

- Gần 2 ngày rồi ư? – Nó hoảng hốt nhìn mẹ rồi nhíu mày cố nhớ lại…từng mảng…từng mảng hồi ức chắp nối lại – Mẹ…còn anh Ken…Anh Ken đâu hả mẹ? – Nó chợt nhớ lại quay sang mama hỏi dồn

- Ngày nào nó cũng đến đây, nhưng mẹ ko cho vào, chắc nó sắp đến nữa rồi… con đừng lo – Mẹ nó nói rầu rầu chấn an nó

…kính kong…

- Đó…con thấy chưa, mới nhắc 1 cái tới liền

- Mẹ, cho anh ấy vào đi mẹ – Nó ngượng nghịu kéo chăn che nửa mặt…

Mama nó lắc đầu đi ra…

… 2 phút sau…

…Đùng…rầm…bịch…bịch…bộp…ầm…

Hàng loạt tiếng phát ra từ ngoài cửa khiến nó đổ mồ hôi hột…và sau 2 phút sau đó… 1 thân tráng kiện cực kì… te tua … bước vào…

- Á – 1 bóng người man rợ xuất hiện làm nó hét, dùng chăn trùm kín đầu

- Oái…anh đây…đừng hét – Ken hét lên

Nghe đc giọng nói quen thuộc…nó từ trong chăn lú nửa cái đầu ra… nheo nheo mắt nhìn thật kỹ… Quả thật là chàng…nhưng… bộ dạng này thật ko giống thần tượng Ken ngời ngời… Áo quần xộc xệch lấm lem như ăn mày…tóc tai bù xù ẩm ướt che hết nửa khuôn mặt đen sầm…

- Ken? – nó cất tiếng hỏi

- Là anh đây – anh ôn nhu trả lời

- Anh đc mời đóng phim à?- ngạc nhiên hỏi

- Ko – lắc đầu trả lời

- Anh đang quay clip hả? – tò mò hỏi

- Cũng ko – ngu ngơ trả lời

- Anh đang tham gia vũ hội hóa trang hay cosplay àh? – thắc mắc hỏi

- Ko luôn, sao em hỏi vậy? – khó hiểu trả lời

- Vậy sao anh hóa trang làm bang chủ cái bang vậy? – ngô nghê hỏi

- Vì lo cho em nên anh chạy đến đây đấy – nổi khùng trả lời =))

- Vậy sao, Cám ơn anh – cảm động

Ken thật dở khóc dở cười với nó… nhưng thấy đc nó thế này anh cũng nhẹ nhàng trút 1 hơi dài…

- Em thấy thế nào rồi? Sao ngốc quá vậy – Anh nhìn nó rầu rầu, nhất là khi chảm phải bên má còn tấy đỏ

- Em đỡ nhiều rồi, hôm đó anh bị đánh nhìu hơn em mà – Nó cười lòa xòa chấn an anh…nhưng khóe môi vừa cong lên thì từ má lại truyền đến 1 cơn đau làm nó nhíu mặt

- Thấy chưa, em thật là –Anh hoảng lên như ngồi trên đống lửa đến đỡ lấy nó

- Hì, ko sao mà, chỉ còn hơi đau thôi

Anh xót xa ôm lấy gương mặt tròn trịa, dùng những ngón tay thon dài vuốt ve nhẹ nhàng chiếc má sưng đỏ lòng đau như dao xẻo… chỉ ước có thể thay nó hứng chịu… nói đến lại càng thêm căm tức tên chết tiệt kia…

- Anh xin lỗi… xin lỗi vì đã ko bảo vệ đc em – Anh khàn khàn giọng nói ân hận vô cùng

- Ko, là tại em mà – nó thút thít nhìn anh lòng ấm áp vô bờ

- Pé ngốc, sao lại khóc chứ – Anh mỉm cười lau đi những giọt nước mắt mít ướt tinh nghịch đùa trên má nó – Đc rồi, đc rồi mà… – Anh mỉm cười dịu dàng ôm nó vào lòng cho nó mặc sức vùi mặt vào ngực mình nhõng nhẽo

Anh nhẹ nâng gương mặt lấm lem nó lên, cúi đầu hôn lên đôi mắt rồi gò má ẩm ướt đầy nước, cuối cùng chần chừ đi tìm bờ môi mềm, hơi thở anh thổi vào mặt nó mang 1 luồn ấm nóng khiến tim nó ko thôi nhộn nhịp muốn vỡ tung ra… ko khí cô đặc quấn lấy 2 tâm hồn, tiếng tim đập nhu vỗ trống càng tăng thêm phần cao trào… 2 đôi môi như bị thôi miên dần tiến đến gần nhau…khoảng cách gần nhau mỏng manh có thể so bằng tờ giấy…

…cộc…cộc…

- E hèm

1 tiếng ho khan từ ngoài cửa như trái bom làm ko khí nổ tung ngưng trệ mọi hoạt động…

- Mẹ – nó bối rối lấy chăn kéo che khuất gương mặt

Còn anh ngượng đỏ chín mặt, vuốt vuốt mái tóc ho khan vài tiếng, cuối mặt cười tủm tỉm…

Mama nó bước vào liếc nhìn 2 đứa ngượng ngùng rất buồn cười, nhưng nuốt xuống vào bụng giả vờ bày ra khuôn mặt nghiêm nghị…

- Hết giờ thăm nuôi, cậu về đi

- Kìa mẹ – Nó lí nhí nhăn mặt hờn trách

- Thôi, em nghỉ ngơi đi, anh về, chiều tối anh lại đến thăm em – Ken luống ca luống cuống nói điệu bộ như tên nhóc mới lớn bị bắt quả tang đang tỏ tình

- Vâng…anh về – Nó gật đầu, mặt gay gắt đỏ hồng ko dám nhìn anh

- Chào cô cháu về – bẽn lẽn quay sang chào mẹ vợ… anh 3 chân 4 cẳng phắn ngay tức thì =))

….

Chiều chiều trời thanh gió mát…sau 1 ngày mọc rễ trên giường, nó cũng đã hấp thu đủ nguyên khí… lười biếng =))… nên quyết định rời giường… thay quần áo và vscn xong, nó quyết định đi dạo 1 chút cho bớt đóng “nhớt” =))

- Con đi đâu đấy? – mama thấy nó định ra khỏi nhà vội hỏi

- Con đi dạo 1 chút, ở nhà hoài ngộp quá – nó vừa mang giày vừa nói

- Nhưng con đã khỏe hẳn chưa? – Mama nó nhăn mặt ko hài lòng

- Con khỏe như trâu rồi, con mà nằm nữa chắc lên mốc mất… con đi loanh quanh gần đây thôi mà, mẹ đừng lo – Nó đứng dậy chỉnh lại áo quần mở cửa cười nói ama yên tâm rồi sập cửa phắn lẹ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.