Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 124: Người thắng cuộc



Edit: Shinbi

Chết hay không chứ, hết lần này đến lần khác đúng lúc lại gặp người dân ở đây ẩu đả, xe cảnh sát phụ giúp mở đường, anh chỉ có thể nén xuống dục vọng của mình.

Dọc đường đi, gió lạnh làm cho anh tỉnh táo thêm một chút.

Nghĩ tới việc để cho cô được như ý hình như có chút quá dễ dàng cho cô, cho nên quyết định trêu chọc cô thêm chút nữa, xem cô còn có thể giở trò gì.

Trở lại khách sạn, anh cố ý mặc kệ cô, hướng mình gian phòng. . . . . .

Nhưng cô bé đáng chết này lại kéo tay anh, còn dùng con ngươi mông lung kia nhìn anh.

Thoáng chốc, toàn bộ lý trí mà anh cố gắng duy trì đều bốc hơi.

Anh nhanh chóng đi về phía cô, đè cô ở trên cửa phòng, nâng thân thể mềm mại lên, giống như một con dã thú kích động cuồng dã hôn cô.

Mà cô thì hoan nghênh anh chiếm hữu, đôi tay trắng vòng chặt cổ, chủ động mở cái miệng nhỏ nhắn mặc cho anh xâm nhập. . . . . .

Mạc Lãnh Tiêu miễn cưỡng khắc chế thân thể kích động, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, anh thở dốc nặng nề, thân thể bởi vì ** mà nóng lên.

Trước mắt Mộ Thanh Thần là bộ dạng cả gan khiêu khích, bữa tiệc lớn đưa tới cửa miệng, anh muốn hưởng thụ hay là. . . . . .

Nếu cứ theo ý cô như vậy, ngày tháng sau này có phải rất nhàm chán hay không, thật ra thì anh rất muốn biết cô bé này có bao nhiêu biện pháp khiêu khích anh.

Nhưng, nếu như anh cự tuyệt, vậy sự đè nén mấy ngày nay, bây giờ trở thành ngọn lửa cháy trong cơ thể, anh dựa vào tắm có thể giải quyết sao?

Hoàn toàn không biết tâm tư của người đàn ông, Thanh Thần chỉ nâng con ngươi trong suốt lên, thở hổn hển chăm chăm nhìn anh.

Ông trời, cô không thể tin được, mình có thể to gan như vậy, cư nhiên quyến rũ anh. . . . . .

Chỉ là, nhìn bộ dáng anh bây giờ, kết quả cũng không tệ, dù sao, đối với cô, anh cũng khát khao, không phải sao?

Nói cách khác, trong lòng anh, cô cũng không phải hoàn toàn không có sức ảnh hưởng.

Ý nghĩ như vậy làm cho Thanh Thần vui vẻ, nhẹ nâng đôi môi hồng sưng đ, giọng điệu êm ái ngọt ngào: “Lãnh. . . . . . Tim của anh đập rất nhanh. . . . . .”

Đôi tay nhỏ bé đặt trên lồng ngực anh, Thanh Thần tựa đầu trên vai anh, mang theo mùi hương hô hấp như có như không đánh vào cơ thể Mạc Lãnh Tiêu vốn đang căng thẳng.

Hô hấp của Mạc Lãnh Tiêu lần nữa tăng lên, thân thể vẫn bất động, anh hết sức cùng lý trí kháng chiến, anh nghĩ nhìn cô rốt cuộc có thể có bao nhiêu can đảm.

Mím môi, Thanh Thần ấn môi ở khóe miệng anh, từ từ du hành: “Lãnh, sao anh không nói chuyện?”

Êm ái hỏi thăm không đổi lấy câu trả lời của anh, Mạc Lãnh Tiêu chỉ nhắm hai mắt, mồ hôi ướt áo sơ mi của anh, yết hầu cũng mau chóng chuyển động.

Anh trầm mặc làm cho Thanh Thần có chút nhục chí, rõ ràng anh có phản ứng, nhưng vì cái gì?

“Lãnh. . . . . .” Nâng cái đầu nhỏ lên nhìn anh, vẻ mặt có chút ít cực khổ nhẫn nại, tâm của Thanh Thần khẽ đau.

Đôi tay nhỏ bé từ trên lồng ngực của anh rời đi, cô chủ động rời khỏi ngực anh: “Thật xin lỗi. . . . . . Em, anh...anh nghỉ ngơi thôi. . . . . .”

Có phải cô chơi quá mức rồi, anh tức giận phải không?

Cô đi ra làm cho Mạc Lãnh Tiêu mở mắt, vừa định trêu cô bé lớn gan làm bậy này, nhưng giữa hai lông mày của cô chẳng biết hiện lên u buồn từ lúc nào, lại làm cho anh bỗng giật mình.

“Thật xin lỗi. . . . . .” Thấy anh chỉ bất động nhìn cô chằm chằm, Thanh Thần cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói xin lỗi, lỗ mũi cũng chua xót: “Em...em không nên. . . . . . Không nên. . . . . .”

Cô làm sai thật sao? Bộ dạng kia của anh không như cô nghĩ, ngược lại là trầm mặc. . . . . . Nếu như anh tức giận, làm cho quan hệ giữa bọn họ thật vất vả để hòa hoãn, có phải hay không sẽ. . . . . .

Vậy bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ mất đi cảm giác, đột nhiên xông lên trái tim của Thanh Thần, trong lúc nhất thời, cô có chút sợ hãi, có chút muốn khóc.

Tầm mắt, bởi vì vẻ mặt cô chán nản chìm mấy phần, Mạc Lãnh Tiêu xoay người, như đang muốn nói với cô trở về phòng, nhưng. . . . . .

Thời khắc đang bước vào cửa phòng, bàn tay đột nhiên bắt được cô, đem cô ôm vào lồng ngực.

Cái cô bé này, nhìn vẻ mặt cô đơn của cô cũng biết cô đang suy nghĩ lung tung những gì. . . . . . Mạc Lãnh Tiêu, so với cô, anh lớn hơn mười ba tuổi, nhường cô một chút mà khó khăn như thế sao?

Trêu chọc cô cũng chỉ vì muốn nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, hôm nay. . . . . . thôi, tắm nước lạnh nhiều cũng không tiện, không phải sao?

Anh thật muốn cô rồi, ban đêm không có cô trong ngực, quá dài, cũng quá lạnh, anh không quen, cũng không muốn quen.

Anh đột nhiên chuyển động làm cho Thanh Thần hơi ngẩn ra, nhưng một giây sau, thắng lợi vui sướng nhuộm đầy toàn thân cô trong nháy mắt.

Mà Mạc Lãnh Tiêu, lại rất tức giận dùng môi chặn lại tiếng cười tràn ra nơi khóe miệng cô.

Thật sự cho rằng mình thắng? Cô bé đáng chết! Thấy anh vì cô mà mất khống chế, nhìn cô đắc ý kìa!

Cứ như vậy chán nản khuất phục làm cho Mạc Lãnh Tiêu không vui, bên trong u ám, anh nhìn chằm chằm cặp mắt tràn đầy ý cười cùng thỏa mãn của Thanh Thần, môi lưỡi gần như trút giận cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào.

Anh có ý tốt, đổi lại là sự kiêu ngạo cùng đắc ý của cô, cô gái đáng chết! Anh sẽ làm cho cô phải trả giá đắt.

Răng nhọn gặm môi mềm, nghe được tiếng ưm kháng nghị của cô, tâm của Mạc Lãnh Tiêu không những không cảm thấy một tia sảng khoái, ngọn lửa trong cơ thể ngược lại cháy mạnh hơn.

Bàn tay thô lỗ vén cao chiếc váy của Thanh Thần lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào nơi dịu dàng của cô.

Thân thể chen vào giữa hai chân, anh nhanh chóng cởi trói buộc của mình ra, bàn tay quấn chặt eo nhỏ của cô, đột nhiên hướng lên trên húc một cái, dùng sức xuyên qua cô.

“Ưmh!” Thanh Thần hừ nhẹ một tiếng, đầu lông mày khó chịu nhíu nhẹ, mãnh liệt tiến vào như thế, làm cho cô cảm thấy đau.

Không nhịn được nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, thủ sẵn đầu ngón tay bấm vào bả vai của anh: “Lãnh. . . . . . Đau quá. . . . . .”

Thô lỗ đòi lấy thế này, cô không chịu nổi. . . . . . Thanh Thần không hiểu, có phải anh đang tức giận mình tiến vào trong cạm bẫy của cô.

Dù sao, bây giờ người thua là anh.

Mạc Lãnh Tiêu hừ nhẹ một tiếng, không chút khách khí lần nữa ngậm cánh môi trốn tránh của cô, chôn vùi ở chỗ dục vọng sâu thẳm của cô không hề vội vã chuyển động.

Dù muốn dạy dỗ cô, nhưng anh biết rõ cô không thể chịu đựng sự mãnh liệt của anh, không thể làm gì khác hơn là hết sức khống chế dục vọng của mình.

Nhưng tất cả của cô quá mức tốt đẹp, cảm giác khít chặt làm cho anh rất muốn dùng lực hành hạ cô.

Nhưng giờ phút này anh lại chỉ có thể đè xuống dục vọng, loại này làm cho người ta khó đè nén khiến thân thể toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Rất hả hê? Hả?” Tức giận gặm cắn cánh môi của cô, giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu cũng không tốt như vậy.

“Anh thua nha. . . . . . Đau!” Chợt bị anh cắn một cái, Thanh Thần bất mãn nhìn anh chằm chằm, nhưng anh không nhìn nàng, mà êm ái liếm chỗ mới vừa bị anh cắn qua.

Hừ, rõ ràng anh đang tức giận, nhưng vẫn như trước không hoàn toàn tức giận đối đãi với mình đó sao. Mặc dù vừa bắt đầu, anh rất thô bạo, nhưng bây giờ, anh lại rất dịu dàng.

Cắn cô lại sợ cô đau, muốn cô lại sợ cô không chịu nổi.

Xem ra, không phải là cô hơi quá đáng sao? Vì nói cho anh biết, cô trong mắt anh là có sức hấp dẫn, cư nhiên cùng anh to gan mở ra trò chơi, như vậy không sợ bị anh dẫn dụ.

Thanh Thần áy náy, dịu dàng hôn môi của anh, đôi tay nhỏ bé khoác ở gáy của anh, tựa vào trong ngực anh thân thể nhẹ nhàng chuyển động: “Lãnh. . . . . . Em. . . . . .”

Cô lơ đãng chuyển động, làm cho Mạc Lãnh Tiêu không nhịn được bỗng nhúc nhích, hai người cùng phát ra một tiếng thở nhẹ.

“Mộ Thanh Thần, em không muốn chết thì ngoan một chút cho tôi.” Cô còn dám cố gắng khiêu khích anh, động một cái, cũng đừng trách anh tiếp tục thô lỗ đi xuống.

“Nhưng, nhưng. . . . . .” Giọng nói lạnh lùng của anh làm cho thân thể cô không khỏi run lên, hơi giãy dụa, giống như cố ý phá vỡ sự lạnh lùng của anh.

Thanh Thần chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt, gương mặt tuấn tú càng căng thẳng, hô hấp cũng càng dồn dập.

Đáng chết! Cái cô bé này.

Mặc dù biết cô không phải cố ý hấp dẫn mình, nhưng cô khẽ run làm cho anh không cách nào khống chế mình.

“Đây là cái giá mà em phải trả.” Không thể tiếp tục khống chế dục vọng của mình rồi, Mạc Lãnh Tiêu nhắm mắt lại, bắt đầu cuồng dã đong đưa nâng thắt lưng to lớn kia lên.

Mỗi một lần cũng triệt để, kịch liệt như vậy.

“Lãnh. . . . . .” Xuyên qua quá mãnh liệt làm cho Thanh Thần không nhịn được thở nhẹ .

Hai chân thon dài chỉ có thể nghe theo sự an bài của Mạc Lãnh Tiêu, ôm thắt lưng anh, theo sự rung động phập phồng của anh.

Lý trí một khi đã giải tán, Mạc Lãnh Tiêu không thể tiếp tục khắc chế **, bàn tay đi lên, gạt lễ phục trên người cô, phong cảnh đầy xuân sắc làm cho anh gần như không cách nào hô hấp.

Màu trắng xứng với sự thuần khiết của cô, màu đen có thể đem cô so với các yêu tinh quyến rũ, giống như trong mùa xuân, mời người hái hạt tương tư.

“Lãnh, đừng. . . . . .” Trong không khí lạnh lẽo, làm cho cô có chút sợ hãi, cuối cùng không cách nào chống đỡ tiếp, Thanh Thần lộ ra một mặt chân thật nhất của mình.

“Lễ phục đêm nay không thích hợp mặc bất kỳ vật gì.” Cầm bàn tay mềm mại của cô, cũng may, cô bé này không có lớn mật đến nỗi không mặc gì trong bộ lễ phục ra ngoài.

Thấy cô đỏ mặt nhìn mình, bàn tay Mạc Lãnh Tiêu cọ xát gò má đỏ thắm của cô: “Bộ này mặc rất vừa vặn, bất kỳ đồ dư thừa cũng sẽ phá hủy cái đẹp của nó!”

Nghĩ đến trong dạ tiệc những người đàn ông kia đưa ánh mắt đặt trên người cô, ánh mắt Mạc Lãnh Tiêu sâu hơn, lực ở bàn tay cũng không khỏi tăng thêm mấy phần.

“Cảm thấy thích đàn ông nhìn chăm chú lắm hả?” Buồn bực, vừa lúc đó Mạc Lãnh Tiêu quyết định cùng cô tính sổ.

“Ách. . . . . .” Anh đụng vào làm cho Thanh Thần vốn không có biện pháp cẩn thận suy nghĩ vấn đề anh hỏi, chỉ có thể không ngừng thở hổn hển: “Cái gì. . . . . .”

# đã che giấu #

“Thích đàn ông nhìn em? Hả?” Lại lần nữa, Mạc Lãnh Tiêu hỏi cô, thô bạo trên làn da tuyết trắng của cô để lại một mảnh dấu tay sưng đỏ.

Anh thô lỗ làm cô thở nhẹ, vô lực lắc đầu, Thanh Thần muốn tách khỏi trừng phạt như vậy: “Không có, không có. . . . . .”

Cô chỉ muốn tầm mắt của anh có thể dừng lại trên người của cô một chút, dù là một giây cũng được.

“Không có sao?” Lạnh lùng cắn xương quai xanh của cô, Mạc Lãnh Tiêu một tấc một tấc cắn nuốt cô: “Không muốn làm cho đàn ông nhìn em, còn mặc trang phục như thế?”

Thân thể của cô chỉ có thể một mình anh nhìn, những người đàn ông có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô, toàn bộ đều đáng chết.

“Cô bé, có phải nghĩ mấy người trong vũ hội kia, cũng giống như tôi đối với em như vậy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.