Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 142: Không thể mang hạnh phúc đến cho cô



Editor: Thiên Y 

Tại sao mỗi lần mình gặp chuyện không may thì người ở bên mình đều là Diễn Thần, còn Mạc Lãnh Tiêu, anh ở đâu, ở nơi nào?

Nếu như nói đêm hôm đó mình gặp chuyện không may, anh không có xuất hiện là vì vẫn còn ở giận mình, vậy bây giờ thì sao? Đã hai ngày rồi, cô chưa từng xuất hiện, anh cũng không có một chút gấp gáp, không một chút lo lắng sao?

Nỗi chua xót trong lòng dần dần lan tràn ra. Cô muốn lừa gạt mình. Lừa gạt mình rằng thật ra thì Mạc Lãnh Tiêu cũng lo lắng cho cô, nghĩ tới cô.

Nhưng cô không phải đứa ngốc, cô không lừa được mình. Mạc Lãnh Tiêu không có tìm cô, thật sự không có. Giống như trước đây, ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có.

Không đúng, chờ một chút, điện thoại ư?

Nghĩ tới đây, cô liền cả kinh, giống như phản xạ có điều kiện rời khỏi vòng ôm ấm áp trong ngực của Diễn Thần, bàn tay nhỏ bé không ngừng lục lọi ở trên giường.

Điện thoại di động đâu rồi, điện thoại di động của cô đâu? Cô nhớ rõ ràng để ở trên người, tại sao lại không thấy? Trời ơi, có thể bởi vì như vậy mới bỏ lỡ cuộc điện thoại của anh không?

Có lẽ, có lẽ anh có đi tìm mình.d.d.l.q.d

Gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hoảng hốt lo sợ, Diễn Thần nhìn thấy rõ ràng sự mong đợi trong mắt của cô, tình cảm yêu thương và sự không đành lòng cứ như vậy mà thoát khỏi trái tim.

"Tiểu Thần! Anh.... Có nhìn thấy điện thoại di động của em không? Là màu trắng...." Vừa tìm vừa hỏi, thậm chí cô còn không kịp ngẩng đầu nhìn mặt của anh ấy.

Đưa tay kéo cả người cô vào trong ngực, Diễn Thần vỗ phía sau lưng của cô giống như an ủi: "Thanh Thần! Cầu xin em, đừng xuất hiện dáng vẻ này. Em muốn điện thoại di động gì anh cũng có thể mua cho em."

Thanh Thần, đừng dùng vẻ mặt lo sợ và bất lực đó nhìn anh. Em cũng biết, mỗi lần trên mặt của em xuất hiện vẻ mặt như thế, lòng của anh cũng sẽ đau đớn giống như bị đâm trăm nghìn vết dao.

Tưởng rằng sau khi mẹ em rời đi, anh sẽ khiến trên mặt của em không còn có buồn phiền, nhưng mà…. Tha thứ Tiểu Thần đã không chăm sóc tốt cho em, tha thứ Tiểu Thần không bảo vệ cẩn thận Thiên Sứ của mình, để cho sự thuần khiết trong mắt em nhiễm quá nhiều sự buồn phiền mà vốn dĩ không nên thuộc về em.

d.d.l.q.d

"Nhưng.... Em...em muốn điện thoại di động của em...." Lôi kéo áo của Diễn Thần, giọng nói của Thanh Thần gần như cầu xin, còn về phần cầu xin gì thì bọn họ đều hiểu. Không phải bởi vì không biết chỗ điện thoại di động mà cầu xin, thứ làm cho cô tiếc, làm cho cô đau buồn là tấm lòng của người đàn ông kia.

Diễn Thần không nói gì thêm, bởi vì anh hiểu rõ, cho dù anh nói thế nào cũng không hồi phục dược vết thương ở trong lòng của cô. Nhẹ nhàng đặt bờ môi đã hơi lạnh lên trên trán của cô, anh biết cô đang sợ, sợ đêm hôm đó người đàn ông kia đã chạm vào.

"Ngoan, đừng sợ! Có anh ở đây, sẽ không có ai tổn thương đến em."

Bởi vì lời anh nói, cô cảm thấy mũi mình chua xót.

Thanh Thần nhớ khi mẫu thân vừa mới qua đời, anh ấy cũng từng nói với mình những lời giống như vậy, chỉ là sau đó, anh ấy bị cha mẹ ép buộc ra nước ngoài trị bệnh của anh ấy.

Cô không trách anh ấy không giữ lời, bởi vì cô cũng hi vọng anh ra nước ngoài, dù sao thì cô cũng hi vọng được nhìn thấy anh, chỉ là...... Có lẽ đã từng có kinh nghiệm, cái loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta vứt bỏ đã ắn sâu bén rễ ở trong lòng cô, muốn nhổ nó đi cũng không nhổ được.

Tay nhỏ bé chỉ giữ chặt lấy vạt áo của Diễn Thần, Thanh Thần không nói gì, mặc cho anh ấy hôn lên trên trán của mình, ngửi hương vị thanh nhã nhàn nhạt ở trong ngực của anh ấy.

Dưới ánh mặt trời, hình ảnh hai người ôm nhau ở trên giường bệnh thật hài hoà, không chỉ bởi vì vẻ bề ngoài của hai người đều đẹp, mà vì ở trên người bọn họ toát ra khí chất tự nhiên, giống như là một bức tranh mĩ lệ mang tên "Chỉ nguyện uyên ương bất nguyện tiên".

Nhưng mà hình ảnh hoàn mỹ như thế, vào giờ phút này, ở trong mắt người khác lại chói mắt như vậy.

Mà hai người đắm chìm trong suy nghĩ của mình, rõ ràng cũng không có chú ý tới cánh cửa phòng bệnh đóng kín đã sớm bị người mở ra, bóng dáng cao lớn kia cứ đứng sững ở cửa như vậy, không nhúc nhích.

"Xem ra, tôi tới không đúng lúc thì phải? Hình như vợ chưa cưới của tôi cũng không có thời gian chào hỏi tôi." Không biết đã trải qua bao lâu, trong lòng người đàn ông tràn đầy lừa giận nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh ở trong phòng, cũng cắt đứt sự thâm tình của hai người đang ôm nhau trên giường.

d.d.l.q.d

Hơi nghiêng qua mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông anh tuấn xuất hiện ở trước cửa phòng, đôi môi hồng của Thanh Thần khẽ mở, ánh mắt kinh ngạc đến mức quên không chớp....

Anh, không phải là người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong đây sao? Tại sao đột nhiên anh ở đây? Anh tới là để tìm cô sao? Cái này có phải là thể hiện, anh vẫn có một chút xíu quan tâm với cô không?

Nhưng mà sắc mặt của anh cũng không dễ nhìn lắm. Không, sắc mặt của anh phải nói là rất khó coi.

Nước mắt cứ như vậy mà dâng lên trong mắt, Thanh Thần và Mạc Lãnh Tiêu cứ nhìn nhau như vậy, ánh mắt quấn quýt giao nhau, cũng không ai nói rõ được cảm giác này là gì.

Ánh mắt nhìn lướt qua Mạc Lãnh Tiêu, Diễn Thần không có ý mở miệng giải thích, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gò má của Thanh Thần, vuốt sợi tóc còn hơi lộn xộn ra sau tai rồi nói: "Nếu như em không muốn gặp anh ta, anh dẫn em đi."

Một câu nói tràn đầy khiêu khích khiến toàn thân Thanh Thần chấn động mím môi. Nhìn ánh mắt âm trầm và gương mặt tuấn tú đang cứng ngắc của Mạc Lãnh Tiêu, cô cúi thấp đầu xuống, hàm răng bất lực cắn môi, dáng vẻ yếu đuối, nhu nhược giống như một trận gió cũng có thể thổi cô đi.

"Anh dựa vào cái gì mà đưa cô ấy đi?" Giọng nói rét lạnh vang lên, bây giờ Mạc Lãnh Tiêu đang rất tức giận. Không phải anh tức giận vì sự khiêu khích của người đàn ông này, mà vì người phụ nữ đáng chét kia lại im lưangj như vậy.

Sao? Bây giờ cô đang suy nghĩ có muốn theo anh ta hay không sao?d.d.l.q.d

Hình ảnh đáng ghét lúc nãy lại hiện lên. Chết tiệt, Mộ Thanh Thần đáng ghét, cô cho là  mình là ai chứ. Đã làm người phụ nữ của Mạc Lãnh Tiêu thì cả đời này cô cũng đừng mơ tưởng chạy khỏi bên cạnh mình để đi theo người khác. Anh không cho phép, cả đời cũng không cho phép.

Vuốt tóc Thanh Thần, Diễn Thần hơi nghiêng người, cuối cùng mới hướng tầm mắt đặt ở trên người Mạc Lãnh Tiêu. So với cơn giận của anh, vẻ mặ của Diễn Thần lại rất bình tĩnh.

"Dựa vào cái gì ư? Chỉ bằng việc tôi có thể để cho anh tìm được cô ấy, cũng có thể khiến anh vĩnh viễn không tìm được cô ấy." Hai ánh mặt đánh giá lẫn nhau, rõ ràng vẫn là lời nói dịu dàng ôn hoà như ngọc nhưng Thanh Thần lại bỏ qua ánh nhìn loé lên như lưỡi dao.

Diễn Thần có thể như vậy, cô cũng không thấy kì lạ. Dù sao, từ trước đến giờ anh cũng đều đối xử tốt với mình, cô biết anh thích mình.

Nhưng mà Mạc Lãnh Tiêu luôn luôn trầm ổn bình tĩnh, vào giờ phút này tại sao cũng sẽ biến thành dáng vẻ này.... Nhìn dáng vẻ của anh nhìn Diễn Thần, rõ ràng giống như là bộ dạng bạn trai nhìn tình địch vậy, trên trán hiện lên sự tức giận, hiển nhiên chính là ghen chứ sao......

Ý nghĩ như vậy khiến lòng của Thanh Thần như xé ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút tái nhợt.

Ghen ư? Nhưng có khả năng sao?

d.d.l.q.d

Mạc Lãnh Tiêu sẽ ghen vì cô sao?

Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.... Nhưng, nhưng mà rõ ràng trên mặt của anh chính là một bộ dạng rất ghen ghét đấy!

Cái này, rốt cuộc là làm sao vậy?

"Anh thật sự cho rằng, trên đời này có nơi mà tôi không tìm được sao?" Ánh mắt trầm mặc, trong mắt của Mạc Lãnh Tiêu tràn đầy nghiêm túc. Cái tên Diễn Thần này chính là mối uy hiếp quá lớn. Có một đối thủ như vậy thì đương nhiên anh sẽ không xem thường.

"Tự tin mù quáng, chưa chắc là chuyện tốt." Khóe miệng hiện nét cười, tầm mắt của Diễn Thần đặt trên người của Thanh Thần, bàn tay yêu thương vuốt ve gò má tái nhợt của cô, trong giọng nói tràn đầy thương yêu: "Thiên sứ! Em nói cho anh biết, là đi hay ở lại?"

Thân thể chợt run lên, Thanh Thần cứ ngước đầu lên như vậy, ngơ ngác nhìn Diễn Thần đến ngẩn người: "Em.... Em...."

Môi phấn hồng giống như cánh hoa hồng nở rộ ở trong gió rét, run rẩy không ngừng. Thanh Thần cảm giác ngay cả một câu muốn nói mà bản thân cũng không thốt ra được.

d.d.l.q.d

"Không cần sợ, nói cho ta biết, suy nghĩ của em. Nếu phải đi, cho dù trước mặt là đàm rồng, anh cũng dẫn em đi. Nếu muốn ở lại, anh cũng tôn trọng ý nguyện của em, tuyệt đối không miễn cưỡng." Diễn Thần nói nghiêm túc, từng chữ từng câu giống như là một tín đồ đang cầu xin Thượng Đế, mà lời thề cảu anh chỉ thực hiện vì cô.

Trái tim đập mạnh không ngừng, qua nửa phút đồng hồ, cuối cùng trái tim của Thanh Thần cũng tìm về âm thanh của mình: "Tiểu Thần, em.... Thật xin lỗi.... Em, không muốn rời đi."

Giọng nói dịu dàng nho nhỏ, nhưng Thanh Thần quyết tâm, cũng truyền ra ngoài một lời như vậy.

Không có chút nào ngoài ý muốn, Diễn Thần vẫn dịu dàng xoa đầu của cô như cũ, sự dịu dàng trong ánh mắt sâu đậm tới mức không tan ra được: "Không cần phải nói thật xin lỗi, anh hiểu."

Ưu nhã đứng dậy, Diễn Thần bước chân đi, hướng thắng về phía Mạc Lãnh Tiêu, đi ngang qua bên cạnh anh thì chợt dừng bước.

"Vết thương trên đầu cô ấy vẫn chưa khỏi hẳn, chuyện đêm hôm đó, cô ấy cũng không có quên." Tầm mắt khễ dừng lại trên người của Mạc Lãnh Tiêu, trong giọng nói của Diễn Thần có một chút âm trầm, cũng chứa đựng nhiều sự chúc phúc: "Mặc dù lần này tôi thua, nhưng nếu như anh để cho cô ấy đau lòng, nhất định tôi sẽ mang cô ấy rời đi." 

"Vĩnh viễn cũng không có ngày đó." Khóe miệng khẽ cong một chút, trong giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu mang sự chắc chắn khiến cho người khác tin phục.

Không nói thêm gì nữa, Diễn Thần nâng lên bước chân, đi thẳng ra ngoài cửa.

"Tiểu Thần...."d.d.l.q.d

Nhìn bóng lưng của anh rời đi, Thanh Thần không nhịn được gọi ra tiếng. Bóng dáng của Diễn Thần cô đơn và vắng vẻ khiến mắt cô đau nhói. Mà tất cả điều này có phải bởi vì cô gây ra không? Cô không biết.

Nhưng nếu như muốn để cho cô rời khỏi Mạc Lãnh Tiêu, thật sự cô không làm được, không làm được.

Bóng lưng hơi dừng lại một chút nhưng Diễn Thần cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói một câu: "Thiên Sứ của anh, em sẽ hạnh phúc."

Không đợi Thanh Thần mở miệng lần nữa, Diễn Thần nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Khép cửa phòng, thân thể gầy gò của anh ấy khẽ tựa vào trên vách tường, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ thâm tình khiến người khác nhìn thấy.

"Cậu chủ.... Cậu......" Lão quản gia nhìn Diễn Thần, thở dài: "Tiểu thư Thanh Thần, cậu chủ vốn phải là..... Từ nhỏ các người đã biết, vì sao cậu chủ...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.