Hợp Đồng Sinh Con

Chương 59



- A, đau đầu quá.

Dương Dương day day thái dương của mình nhíu mày nhìn xung quanh. Đây là phòng khách ở tầng hai, Dương Chí Dĩnh, chỉ có Dương Chí Dĩnh và Dương Dương. Vũ Vũ và Băng Băng đâu rồi?

- Băng Băng? Băng Băng?

Dương Dương hoảng hốt đứng dậy, hôm qua đột nhiên thấy vô cùng buồn ngủ mà mắt cứ díp lại rồi thiếp đi lúc nào không biết. Chạy xuống nhà, Dương Dương vừa gọi vừa tìm khiến mọi người trong nhà một phen láo loạn.

- Chú Dương, không thấy Băng Băng và Vũ Vũ đâu hết, cả bà cô kia nữa.

Dương Dương chạy vào phòng sách của Dương Chí Phong vội lay người hắn ta dậy. Chuyện quái gì thế này? Chẳng lẽ bà cô kia đưa cặp song sinh đi rồi? Nhưng bà cô đó lấy lá gan ở đâu ra chứ?

Biệt thự Black Rose, trong căn phòng nọ, cặp song sinh xinh đẹp đang nằm trên giường liền nhíu mày vươn vai mà chớp chớp đôi mắt thức dậy.

- Hai đứa dậy rồi sao?

- Hả?

Vũ Vũ ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn người tầm tuổi ông nội đang ngồi bên bàn uống nước trong căn phòng. Băng Băng cũng liền nghiêng người nhìn về phía ông ta. Hai anh em nhìn nhau, không hề có ấn tượng với người này.

- Mau lại đây ngồi.

- Ông là ai?

- Sao anh em cháu lại ở đây?

- Lại đây ngồi rồi ta sẽ nói chuyện với nhau.

Simon Taylor cười cười ra hiệu hai đứa nhóc mau chóng đến ngồi. Cả hai anh em dù nghi hoặc vẫn đi đến ngồi xuống ghế đối diện với Simon Taylor cùng lắng nghe chuyện mà ông ta muốn nói.

- Hai đứa thật xinh đẹp, thật đúng là giống Sammy.

- Sammy? Bọn cháu không quen ai tên vậy cả.

Vũ Vũ nhanh nhảu lên tiếng đáp lời. Băng Băng thì cảnh giác nhìn hết chỗ nọ chỗ kia mà cuối cùng dừng lại ở Simon Taylor đầy thắc mắc.

- Trước hết ông mau nói tại sao bọn cháu ở đây?

- Khâu Nhược Linh đã mang hai đứa đến đây. Vũ Vũ, Băng Băng ta là ông ngoại của hai đứa.

- Hả?

Cả hai anh em cùng hét lên mà có chút run run nhìn người trước mặt. Ông ngoại, là ông ngoại đó. Trời ơi, là người mà mama sợ hãi đang trốn chạy khỏi đây sao?

- Sammy sẽ không bao giờ để ta gặp hai cháu ngoại của mình cho nên buộc lòng ta phải tìm người đưa hai đứa đến trước mặt ta.

- Không phải, ông ngoại bọn cháu chết rồi.

Vũ Vũ đột nhiên kiên quyết phủ nhận làm cho Băng Băng quay sang kéo áo anh trai mình ý chỉ im lặng đi. Simon Taylor nhìn một màn đột nhiên cười lớn sảng khoái. Hai đứa nhóc này, không có ai giống Sammy lúc nhỏ hết dù bề ngoài có giống tới đâu đặc biệt là cô bé kia.

- Ông muốn gì? Ông muốn bắt bọn cháu để uy hiếp mama sao? Cháu chỉ muốn hỏi tại sao ông lại đối xử với mama như vậy? Nếu ông yêu thương mama tại sao lại muốn giết mama?

- Băng Băng.

Lần này đến phiên Vũ Vũ quay sang nhìn em gái mà đầy kinh ngạc. Simon Taylor nhìn cô bé 8 tuổi lại tỏ ra lạnh lùng cứng rắn kia trông thật tức cười nhưng dù sao đó cũng chính là khí chất vốn có của nhà Taylor.

- Đó là tình thương mà ta dành cho Sammy. Có nói hai đứa cũng không hiểu đâu. Hai đứa sẽ ở lại đây với ta trong thời gian này cho tới khi Sammy tới đón hai đứa trở lại.

- Hãy để cháu gọi điện cho Dương Dương, anh ấy sẽ lo lắng.

Băng Băng vội lên tiếng khi thấy Simon Taylor có ý định đứng dậy. Nhìn hai đứa cháu này, Simon Taylor bỗng trầm tư một lúc rồi mới lên tiếng trở lại.

- Ta sẽ cho người tới đón cậu bé đó tới đây. Còn bây giờ mau theo ta đi dùng bữa sáng.

Nói rồi Simon Taylor liền rời khỏi phòng mà Băng Băng và Vũ Vũ nhìn nhau buộc phải đi theo. Cứ đà này, "ông ngoại" sẽ không hại hai anh em lại đáp ứng nhu cầu của hai anh em cho nên không dại gì làm trái ý của "ông ngoại".

Tại một phòng tầng hầm nào đó, Khâu Nhược Linh mở mắt ra liền nhìn ráo rác xung quanh nơi này, toàn là vũ khí ngoài ra chẳng còn gì khác. Cô đang ở đâu thế này? Lúc đó....

- Cô tỉnh rồi sao?

Một giọng nói trầm trầm vang lên mà ngay sau đó Khâu Nhược Linh liền thấy hai người mặc vest đen một tóc vàng với gương mặt đậm nét phương tây và một tóc đen với gương mặt mang huyết thống phương đông kia. Cả hai người này...

- Ảnh nhìn cô ta kìa, đây là kết cục của kẻ làm tổn thương tới Sarah.

- Cậu muốn cùng cô ta chơi đùa sao Raon?

- Ừ, trước khi chúng ta đi tìm Sarah.

Raon mỉm cười nhìn Mạc Đình, hai người cùng nhìn nhau cuối cùng Mạc Đình xoay người rời khỏi đây trước để mặc Raon làm gì thì làm. Từ hôm qua tới giờ, Raon bám lấy cô như sam để ôn lại quá khứ ngày nào rồi, cô nên nghỉ ngơi trước khi tìm về Sarah.

- Nào, còn hai chúng ta thôi, bắt đầu cuộc vui nhé Khâu tiểu thư.

Raon nở nụ cười nham hiểm từ từ tiến về phía Khâu Nhược Linh bắt đầu trò chơi ưa thích của mình. Hôm nay Raon rất vui, cực kì vui vì cuối cùng Ảnh cũng trở lại bên cô rồi, bọn họ sẽ cùng nhau đi thăm mama.

Mạc Đình ngồi xuống bên ghế sofa tại phòng khách ở trên tầng hầm tra tấn kia, cô ngả người ra sofa mà khẽ nhắm mắt lại. Những chuyện đêm qua lại một lần nữa quay trở lại với cô. Mạc Đình biết có người khác đã trông thấy nhưng cuối cùng cô lại chọn cách bỏ qua cho bọn họ, thật kì lạ.

"Ảnh, về nhà thôi."

"Raon."

Mạc Đình nhìn Raon vừa xuất hiện ở con hẻm kia mà nở nụ cười khát máu, cô cầm khẩu súng mini luôn dấu ở bắp chân của mình kia mà nắm chặt trong tay từ từ tiến về phía Raon. Bọn họ hai người một ngoài ánh đèn, một trong bóng đêm đứng nhìn nhau. Nếu Raon không xuất hiện cô sẽ quên mất mình từng là một sát thủ.

"Tớ về rồi đây."

"Lần này chúng ta sẽ đi gặp mama và Sarah, papa đã cho chúng ta toàn quyền sử lí."

Raon hoàn toàn mỉm cười vui vẻ không một chút toan tính, không một chút sát khí. Mạc Đình biết, ẩn sau vẻ hồn nhiên, thánh thiện đó chính là một con ác thú trực chờ tiêu diệt con mồi của mình. Đã có biết bao nhiêu người chết dưới tay của bọn họ rồi.

"Gặp lại Sarah sao?"

"Cậu do dự?"

"Không, là tớ đang phấn khích đây."

Mạc Đình mỉm cười nhìn Raon sau đó cô tiến lại gần Raon hơn nữa được Raon cởi áo khoác khoác lên người cô. Cả hai bọn họ cùng nhau đi dọc trên vỉa hè trong khi Mạc Đình câm lặng lắng nghe Raon.

"Ảnh, tớ đã mua một căn hộ ở New York, cậu nói cậu thích nơi đó, sau này chúng ta sẽ tới đó."

"Ảnh, tớ rất vui, tớ rất vui vì chúng ta lại trở về bên nhau."

"Ảnh, tớ sẽ bảo vệ cậu, tớ sẽ hoàn thành yêu cầu của papa sau đó chúng ta cùng về Mĩ."

"Cậu có biết không, tớ thực sự muốn giết ba kẻ ở kia nếu như không phải hôm nay tớ đang muốn niềm nở chào đón cậu."

"Đừng động tới họ, đi thôi."

Sau bao lời độc thoại của Raon thì Mạc Đình mới đáp lại một câu, cả hai bọn họ cùng nhau mau chóng rời khỏi đây mà con mắt của Raon còn đảo qua liếc nhìn phía đối diện. Ba con chuột nhắt xinh xắn thật tốt số.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.