Lâm Viễn Ái nói chán ghét cô, ánh mắt của cậu, thần thái của cậu, biểu hiện kiên quyết như vậy, giống như là thật.
Lâm Thâm Thâm biết, bây giờ mình đang sợ, sợ Lâm Viễn Ái thật sự chán ghét cô!
Trong sáu năm cô ở nước Mỹ, luôn nghĩ, mình là chị ruột của Lâm Viễn Ái, bất kể xa cách bao lâu với Lâm Viễn Ái, bọn họ vẫn sẽ như lúc trước, hoàn toàn là chị em tình thâm như trước đây.
Thế nhưng, bây giờ cô lại phát hiện, có rất nhiều chuyện, không phải cô có thể chi phối.
Nhiều năm như vậy, trái tim của cô đối với Lâm Viễn Ái không thay đổi, thế nhưng cũng không có nghĩa là, lòng của Lâm Viễn Ái đối với cô sẽ không thay đổi.
Thật sự là hỏng bét, dường như quan hệ của cô và Lâm Viễn Ái càng chạy càng xa.
Hơn nữa còn nhờ Lục Tương Nghi ban tặng...
Cô nghĩ, đây chính là năng lực của Lục Tương Nghi, trước mặt người khác vĩnh viễn giả vờ điềm đạm đáng yêu, như thể cô ta rất hiền lành, không giống như cô, rõ ràng đáy lòng thiện lương, thế nhưng người ta nhìn vào lại cảm thấy tàn nhẫn như rắn rết...
Lâm Thâm Thâm nhìn qua văn kiện trước bàn làm việc, nghĩ đến những lời Lâm Viễn Ái vừa mới nói, hốc mắt không nhịn được có chút chua chua.
"Cốc cốc cốc —— "
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Thâm Thâm hoàn hồn, ngẩng đầu, nhìn thấy thư ký Phương mim cười đứng ở cửa phòng làm việc, giọng nói vừa đủ nhắc nhở cô: "Lâm tổng, tất cả mọi người của phòng họp đã đến đủ, có thể đi họp được rồi."
Lâm Thâm Thâm khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, cầm văn kiện đã sớm chuẩn bị tốt trên mặt bàn, cất bước đi ra khỏi văn phòng.
Lúc họp, cảm xúc của Lâm Thâm Thâm nhìn cực kỳ bình tĩnh, trầm tĩnh thong dong giống như ngày thường.
Cẩm Dương vẫn duy trì sự im lặng vốn có, nhàn nhạt ngồi ở bên cạnh cô, chỉ là khi cực kỳ quan trọng, lên tiếng nói ra ý kiến của mình. Lúc trước, Cẩm Dương khi họp luôn luôn tỏ ra hững hờ, ánh mắt không phải nhìn nơi hư không nào đó trong phòng, thì là nhìn qua bầu trời ngoài cửa sổ, nhưng hôm nay, ánh mắt của anh liên tục đặt lên người Lâm Thâm Thâm.
Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người lập tức giải tán, Lâm Thâm Thâm nghe thư ký Phương báo cáo xong hành trình của mình ngày mai, đi vệ sinh một chuyến.
Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Thâm Thâm đứng trước bồn rửa tay của nhà vệ sinh nam nữ, đúng lúc Cẩm Dương đi ra khỏi nhà vệ sinh nam.
Lâm Thâm Thâm xuyên qua gương nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Cẩm Dương, lập tức nghĩ đến màn tỏ tình chưa hoàn thành ngày đó, cơ thể căng cứng một cái, không để ý chỉ mới rửa được một nửa bọt rửa tay, xoa xoa hai lần, rồi rút khăn tay lau lau tay, cười cười với Cẩm Dương, đi về phía cửa nhà vệ sinh.
"Thâm Thâm."
Lâm Thâm Thâm còn chưa đi được hai bước, sau lưng đã truyền đến âm thanh thanh nhã của Cẩm Dương.
Cơ thể Lâm Thâm Thâm dừng lại, qua một lúc, mới nở nụ cười nhàn nhạt, xoay người, nhìn phía Cẩm Dương, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thần thái của cô tự nhiên mở miệng, thế nhưng, đáy mắt lại hiện lên vẻ căng thẳng.
Đôi mắt đẹp của Cẩm Dương lặng lẽ nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô một hồi lâu, mới lên tiếng, hỏi: "Chuyện kia của em hết chưa?"
Dừng một chút, Cẩm Dương lại bổ sung: "Kinh nguyệt."
Lâm Thâm Thâm có chút không rõ Cẩm Dương hỏi mình câu này có ý gì, đầu tiên hơi cúi đầu xuống, sau đó mới "Ừ" một tiếng.
Nét mặt của Cẩm Dương lãnh đạm khẽ gật đầu, nói: "Đêm nay anh sẽ qua chỗ em."